Thanh mai ngọt ngào - 8
Cập nhật lúc: 2024-06-02 12:03:36
Lượt xem: 115
An Huệ đứng lên.
"Không quẩy rầy hai người nữa, tớ đi trước."
Tôi không biết phải làm sao, An Huệ thích Chúc An Du, tôi và Chúc An Du lại làm chuyện này trước mặt cô ấy, thật sự rất quá đáng.
Tôi cố gắng hết sức đẩy Chúc An Du ra, áy náy nhìn An Huệ.
"Xin lỗi, tớ không biết cậu ấy sẽ làm vậy, tớ với cậu ấy không không có quan hệ gì, cậu đừng hiểu lầm."
Cô ấy rộng lượng xua tay.
"Không cần cảm thấy có lỗi, tớ đã không thích Chúc An Du nữa rồi."
"Ngược lại là các cậu, đôi tình nhân hai người lại cãi nhau à?"
Tôi vội vàng phủ nhận, "Không phải, chúng tớ không phải người yêu."
Cô ấy ngạc nhiên, "Chia tay rồi à?"
"Chúng tôi ở bên nhau từ bao giờ vậy?"
An Huệ nhìn Chúc An Du bằng ánh mắt thương hại.
"Cậu không thích cậu ấy nữa à?"
!?!?!?
"Đêm tốt nghiệp, tớ thấy cậu hôn cậu ấy, cứ tưởng hai người đã ở bên nhau rồi."
Nghe cô ấy nói, tôi c hế t lặng đi.
Tôi tỏ tình với Chúc An Du bao giờ?
"Không phải đêm đó tớ uống nhầm rượu, Tiểu Ưu đưa tớ về nhà sao?"
Tôi sừng sờ quay đầu nhìn Tiểu Ưu, nhưng Tiểu Ưu lại né tránh.
"Giai Vi, hôm đó tớ đỡ cậu ra ngoài, đúng lúc gặp được
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-mai-ngot-ngao/8.html.]
Chúc An Du, thế là cậu ấy đưa cậu trở về, xảy ra chuyện gì thì tớ không biết."
An Huệ tỏ vẻ hiểu ra tất cả mọi chuyện.
"Thì ra cậu không nhớ rõ."
Nghĩ kĩ lại một chút, đúng là sau đó Chúc An Du trở nên rât kì lạ.
Sau khi điền nguyện vọng, Chúc An Du chạy đến trước mặt tôi, giả vờ vô ý hỏi.
"Những gì cậu nói hôm đó còn tính không?"
"Nói cái gì? Đừng có cản trở mình xem tivi."
"Trần Giai Vi, cậu quên hết những gì cậu nói rồi sao, tại sao cậu lại bội tình bạc nghĩa như thế?"
Chúc An Du tức giận đứng trước mặt tôi, giống như một chú cún bị người ta vứt bỏ.
Trước hôm điền nguyện vọng mấy ngày, cậu ấy có tới tìm tôi, bảo tôi cùng đăng kí Đại học A, lúc đó tôi cũng thuận miệng đồng ý, nhưng cuối cùng tôi đăng kí vào đại học В.
Hai trường Đại học này ở cùng một thành phố, mặc dù cách nhau không xa, nhưng mục tiêu của tôi vẫn luôn là khoa báo chí của đại học B.
Tôi hơi áy náy, bắt đầu trốn tránh ánh mắt của cậu ấy.
"Mình... mình quên mất."
Chúc An Du tức giận cười.
"Được, được lắm, Trần Giai Vi, cậu giỏi lắm."
Không nói cho cậu ấy biết trước là lỗi của tôi, nhưng hai trường cũng không xa nhau lắm, cậu ấy tức giận đến mức đấy làm gì.
Lại còn dám nói tôi bội tình bạc nghĩa nữa.
Chẳng hiểu cậu ấy học ngữ văn kiểu gì mà kĩ năng nghe hiểu kém như vậy.
Hôm đó chúng tôi tan rã trong không vui, cuối cùng đường ai nấy đi.
Bây giờ tôi mới hiểu tại sao lúc đó Chúc An Du lại tức giận như vậy, có lẽ lúc đó chúng tôi nói đến hai vấn đề khác nhau.