Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thanh mai ngọt ngào - 6

Cập nhật lúc: 2024-06-02 12:00:02
Lượt xem: 93

Sau ngày Quốc Khánh, vì giấc mơ xấu hổ đó, tôi cũng cố tình tránh mặt Chúc An Du.

Ai ngờ đến bữa tối, mẹ tôi lại bắt tôi gọi Chúc An Du sang ăn cơm.

Tôi lề mề không muốn đi, "Mẹ, chú dì không ở nhà sao?"

"Chú dì của con đi thăm người nhà rồi, trong nhà hôm nay chỉ có mỗi An Du thôi, con mau qua đó gọi thằng bé đi."

Lời mẹ khó cãi, không muốn đi cũng phải đi.

Tôi chạy đến nhà Chúc An Du gõ cửa.

"Chúc An Du, mẹ mình gọi..."

Cánh cửa đột ngột mở ra, tôi chưa kịp rút tay, cả người theo quán tính nghiêng về phía trước, bàn tay cũng vô tình hướng về phía trước.

Tôi sờ sờ, cưng cứng.

"Sờ đủ chưa?"

Đầu tóc Chúc An Du ướt sũng, tùy tiện lau một chút, lộ ra gương mặt đẹp trai kia.

Cậu ấy mặc một chiếc áo có khóa, nhưng chưa kéo khóa, lộ ra vòng eo, trên đó còn có một lớp cơ bắp săn chắc.

Trong mắt cậu ấy hiện lên ý cười, trầm giọng nói.

"Thích không?"

Hơi nóng phả vào mặt tôi, rõ ràng là mùa thu mát mẻ nhưng cảm giác còn nóng hơn mùa hè.

"Mẹ, mẹ mình bảo gọi cậu sang ăn cơm."

"Mình đi về trước."

Đến khi ngồi vào bàn cơm, hơi nóng trên mặt tôi vẫn còn chưa tan đi.

Lúc ăn cơm, Chúc An Du ngồi đối diện tôi.

Tôi ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, không dám ngắng đầu, sợ phải đối mặt với cậu ấy.

"Dì, tay nghề của dì vẫn tốt như xưa."

"Từ nhỏ tới lớn con cũng chỉ thích mỗi món sườn xào chua ngọt của dì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-mai-ngot-ngao/6.html.]

"Ha ha ha, thích ăn thì con ăn nhiều một chút."

Trên bàn cơm, Chúc An Du nói mấy câu chọc cho mẹ tôi vui vẻ.

Từ nhỏ cậu ấy đã biết giả vờ, nói chuyện với người lớn ngọt xớt, khiến tất cả mọi người đều yêu quý cậu ấy.

Ăn xong, Chúc An Du chủ động dọn dẹp bát đũa, mẹ tôi thấy thương nên lập tức đuổi cậu ấy ra khỏi bếp.

"Để dì làm, con ra phòng khách xem tivi đi."

Tôi đang ngồi ăn quýt trên ghế sofa, nhìn thấy cậu ấy bước tới, lập tức vội vàng đứng lên chạy về phòng.

Cuối cùng bị cậu ấy bắt được ở cửa phòng ngủ.

"Trần Giai Vi, cậu chạy cái gì mà chạy?"

Tôi khoanh tay trước ngực, hùng hồn nói.

"Mình cảnh cáo cậu, nếu cậu dám ứ c h iế p mình, mình sẽ mách mẹ."

"Ức h.i.ế.p cậu?"

Cậu ấy nói to hơn, "Là ai ở chùa bày trò để xơ múi mình, là ai vừa nãy ở cửa..."

Tôi vội che miệng cậu ấy, "Đừng nói nữa'"

"Mình, mình xin lỗi ''

 

Tôi né tránh ánh mắt cậu ấy, yếu ớt nói.

"Hơn nữa, chuyện đó là ngoài ý muốn, đừng trách mình."

Trong mắt cậu ấy lộ ra ý cười như có như không, nói bằng giọng chắc nịch.

"Trần Giai Vi, thừa nhận đi, cậu có ý đồ với mình."

Buồn cười, chẳng lẽ tôi lại thích cậu ấy chắc?

Có ý đồ?

Nghĩ đến từ này, tôi cảm thấy hơi chột dạ.

Đến khi lên giường ngủ, mấy chữ "có ý đồ" vẫn lởn vởn trong tâm trí tôi.

Loading...