Thanh mai ngọt ngào - 3
Cập nhật lúc: 2024-06-02 01:01:28
Lượt xem: 101
"Gió lớn như vậy cơ à?"
Đến tận ngày Quốc Khánh, tôi và Chúc An Du cũng không liên lạc với nhau.
Ngay cả cô bạn thân Tiểu Ưu của tôi cũng rất ngạc nhiên.
"Sao dạo này cậu không nhắc đến Chúc An Du?"
"Cậu ấy không chọc giận cậu nữa à?"
Bởi vì Chúc An Du luôn trêu tức tôi, nên lúc nào tôi cũng phàn nàn về anh trước mặt Tiểu Ưu.
Nói thật thì, cậu ấy im lặng như vậy tôi cũng cảm thấy không quen.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày Quốc Khánh, cờ đỏ phấp phới ngoài đường.
Trời còn chưa sáng, mẹ tôi và dì Lâm đã kéo tôi và Chúc An Du cùng đi dâng hương.
Cố gắng trở thành người thắp nén hương đầu tiên trong ngày Quốc Khánh.
Thắp hương xong, mẹ tôi xua tay.
"Hai đứa tụi con tự đi dạo đi."
Gió thu xào xạc, ánh ban mai hiện lên.
Chúc An Du miễn cưỡng phải đi theo tôi, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với tôi.
Khi bước đến nơi treo đèn cầu phúc, tôi chủ động phá vỡ
su im lang nay.
"Mình muốn viết cái này."
Cậu ấy nhướng mày, lạnh lùng liếc nhìn tôi.
"Mê tín."
Sau khi viết xong điều ước của mình, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Chúc An Du đang ngồi trước bàn, nghiêm túc cúi đầu viết cái gì đó.
Thế mà còn nói tôi mê tín.
Nghiêm túc như vậy, không biết đang viết cái gì nữa.
"Chúc An Du, điều ước của cậu là gì vậy?"
Cậu ấy ngừng bút, ngẩng đầu hỏi tôi.
"Muốn biết sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-mai-ngot-ngao/3.html.]
"Đúng vậy."
"Vậy nói cho mình điều ước của cậu trước đi."
"Mình á? Đương nhiên là mình mong muốn tất cả mọi người đều mạnh khỏe."
"Còn cậu?"
Cậu ấy nở một nụ cười giả dối, dùng tay che lại.
"Không nói cho cậu đâu."
Hừ, đồ hẹp hòi!
"Không nói thì không nói, mình chẳng muốn biết đâu."
Nhân lúc cậu ấy lại cúi đầu viết lần nữa, tôi rón rén bước đến.
Binh bất yếm trá, tôi vẫn rất muốn biết.
(*) Binh bất yếm trá: Chiến đấu bất chấp thủ đoạn.
Kết quả tôi vừa mới cúi xuống nhìn, cậu ấy đã ngẩng đầu lên, ngay khoảnh khắc đó, môi tôi lướt qua trán cậu ấy rồi lại chạm vào chóp mũi.
"Dinggg."
Tiếng chuông chùa vang lên, giống như đ.â.m vào tận đáy lòng tôi.
Cậu ấy nhếch miệng, môi mỏng khẽ mở.
"L ừa đ ảo."
Tôi không kịp phản ứng, trực tiếp bật dậy.
"Mình, mình không cố ý."
Nói xong, tôi chạy mất dạng.
Ánh nhìn chằm chằm phía sau khiến sống lưng tôi nóng ran.
Có lẽ ban ngày nghĩ nhiều quá, ban đêm liền nằm mơ.
Đêm nay, tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ, tiếng chuông ding ding ding vang lên.
Bồ tát từ bi nói với tôi.
"Đứa con gái này, đúng là không có liêm sỉ."