Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thanh mai ngọt ngào - 13

Cập nhật lúc: 2024-06-02 12:14:49
Lượt xem: 141

Sau khi quay lại trường, tôi lại tiếp tục với cuộc sống học tập bận rộn.

Sau tuần thi cuối cùng, tôi cảm thấy cả người trống rồng.

Sáng sớm, bầu trời vẫn còn xám xịt, câu lạc bộ tôi đã rủ nhau cùng đi leo núi.

Rất lâu không hoạt động, vừa mới đi được một đoạn ngắn tôi đã hết sức, đi sau mọi người rất xa.

"Không được rồi, chúng ta nghỉ ngới một chút đi."

Tôi lập tức ngồi xuống, thở không ra hơi, Chúc An Du phía sau cũng từ từ dừng lại.

Nhắc đến chuyện này, tôi không biết Chúc An Du liên hệ với chủ tịch câu lạc bộ kiếu gì, tôi chỉ biết khi tôi đến đây thì cậu ấy cũng có mặt ở đây.

Cậu ấy nhìn điện thoại, "Mười phút."

"Cái gì?"

Cậu ấy giơ tay ra, "Chúng ta vừa mới bắt đầu được mười phút cậu đã đòi nghỉ rồi."

Tôi nắm tay thành nắm đấm, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Cậu ấy đứng trên cao nhìn xuống, "Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, gọi một tiếng anh trai, mình cõng cậu."

Khi còn bé, con gái thường phát triển sớm hơn con trai.

Khi học tiểu học, có một khoảng thời gian tôi cao hơn

Chúc An Du.

Người lớn trong nhà luôn trêu chọc cậu ấy, nói cậu ấy nên gọi tôi là chị mới đúng.

Cậu ấy vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.

Sau này, khi tôi cao đến 1m6 thì không thể cao thêm nữa, còn Chúc An Du thì ngày càng cao hơn, người lớn trong nhà cũng dần quên đi.

Nhưng cậu ấy không bao giờ quên chuyện đó, hết lần này đến lần khác muốn bắt nạt tôi.

"Không thèm."

Tôi nhìn đôi chân dài của cậu ấy, khiêu khích nói, "Cũng không biết cậu có được hay không?"

Chúc An Du nghiêm túc nhìn tôi, dần cúi người tới gần, trong gang tấc, hơi thở của cậu ấy phả vào mặt tôi.

"Được hay không, thử một chút sẽ biết."

Khoảng cách này quá gần.

Tôi dịch chuyển cái m.ô.n.g về phía sau, cố gắng tạo ra khoảng cách, nhưng hai tay cậu ấy lại chống ngay sau lưng tôi, ngăn chặn đường lui của tôi, cánh tay cậu ấy áp chặt vào eo tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-mai-ngot-ngao/13.html.]

Tâm trí tôi quay cuồng, thử một chút? Thử cái gì cơ?

Cậu ấy mim cười, "Sợ à?"

Làm gì có chuyện đấy.

Tôi ưỡn thẳng eo, "Thử thì thử!"

Thực tế chứng minh, Chúc An Du được!

Trên đỉnh núi, một đám người đang chờ mặt trời mọc, tôi và Chúc An Du đỏ mặt không nói lời nào.

Cậu ấy đỏ mặt vì mệt mỏi, tôi đỏ mặt vì xấu hổ.

Bởi vì vừa nãy cậu ấy không biết xấu hổ mà ghé vào tai tôi, hỏi tôi là cậu ấy có được hay không.

Khoảnh khắc đó, không khí trở nên yên lặng, tiếng tim đập bình bịch đinh tai nhức óc, không biết là của ai.

Ánh nắng dần chiếu xuống như một sợi chỉ vàng trải dài trên bầu trời.

"Trần Giai Vi, nghiêng đầu."

Tôi nghiêng đầu theo tiếng động, ánh nắng chiếu vào đôi mắt kia, vàng óng và rất đẹp.

Chúc An Du ghé vào tai tôi, "Em có muốn làm bạn gái anh không?"

Gió núi thổi bay những sợi tóc lòa xòa trên trán cậu ấy, hai mắt sáng như sao.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ từ chối ngay lập tức.

Nhưng mà...

Tôi không nghĩ ra lý do để từ chối.

Cậu ấy vẫn nhìn tôi như vậy, lúc này tôi mới phát hiện, không biết từ bao giờ, trong mắt cậu ấy chỉ có tôi.

"Trần Giai Vi, đời người ngắn lắm, em có muốn cùng anh thử một lần không?"

Trong tiết học môn tự chọn, giảng viên từng hỏi chúng tôi một vấn đề, "Các em nghĩ khi nào tình yêu sẽ đến?"

Tôi nghĩ tình yêu là một hạt giống.

Có một người lặng lẽ tưới nước cho hạt giống ấy.

Cho đến một ngày, hạt giống nảy mầm.

Giống như lúc này, thuận theo tự nhiên, nước chảy đủ ắt sẽ thành sông.

"Em đồng ý."

Loading...