Thanh mai Miên Chi - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-08-16 12:06:28
Lượt xem: 1,360
“Không có cái gì là không thể quên được, một ngày không quên được thì hai ngày, hai ngày không được thì một tháng, một tháng mà cũng không được vậy thì dành nửa đời.”
Hệ thống do dự muốn nói gì đó: “Thật ra cậu ta….”
Nhưng lại đột ngột im bặt, không nói gì thêm nữa.
Tôi cũng không truy hỏi.
Trên dọc đường, chỉ thấy hai cái bóng một trước một sau chầm chậm bước đi.
Nhưng không ai chú ý đến, chủ nhân của cái bóng phía sau vẫn luôn lặng lẽ dõi theo cái bóng đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo phía trước.
23
Không biết Giang Kỳ phát điên cái gì, mà tần suất tôi gặp mặt cậu ta mỗi ngày lên xuống y như tàu lượn siêu tốc vậy.
Có những lúc cả ngày cũng không nhìn thấy cậu ta, có những ngày cậu ta chỉ đứng trong góc im lặng nhìn tôi, nhưng cũng có những ngày cậu ta xuất hiện trước mặt tôi nhiều đến dọa người.
Tôi…..
Nhưng tôi cũng hết cách, đành dứt khoát làm như không thấy.
Đột nhiên có một ngày, không biết cậu ta từ chỗ nào mà có được số điện thoại của tôi.
Trong điện thoại, giọng của cậu ta khàn đến dọa người: “Ôn Miên Chi, tôi sốt rồi, khó chịu quá.”
Tôi chau mày: “Sốt thì tự đến bệnh viện đi, tìm tôi làm gì?”
Đầu bên kia im lặng một hồi.
Cậu ta nhỏ giọng: “Nhưng tôi muốn gặp cậu.”
Ngón tay tôi run run, vô thức siết chặt điện thoại.
Những cảm xúc dày đặc không rõ tên chợt dâng lên, gặm nhấm trái tim tôi.
Chua xót đến mức làm khoé mắt tôi ngứa ran.
Tôi cố gắng ép lại sự khác thường đó của bản thân, bình ổn lại tông giọng: “Giang Kỳ, tôi không phải bác sĩ, cậu nên đi bệnh viện thì hơn.”
Sau đó không cho người bên kia cơ hội phản ứng lại tôi đã lập tức ngắt điện thoại.
Tôi kiệt sức nằm xuống giường, thất thần nhìn lên trần nhà.
Rõ ràng là một tên lừa đảo,vậy tại sao cứ năm lần bảy lượt lượn lờ trước mặt tôi.
“Ký chủ, Giang Kỳ quả thật là đang sốt cao, trong biệt thự hiện giờ chỉ có một mình cậu ta.”
……thì liên quan gì đến tôi?
Tôi mím môi, nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo trên tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-mai-mien-chi/chuong-12.html.]
5 phút , 10 phút , 20 phút ,nửa tiếng…..
“Aaa….phiền thật chứ, mình hèn quá.”
Tôi vò đầu bực bội, cam chịu đi lấy chìa khóa xe xuống lầu mua thuốc.
Đến biệt thự của Giang Kỳ, vừa muốn gõ cửa, nhưng lại phát hiện cửa căn bản không khóa.
Khóe miệng tôi giật giật.
Thằng nhãi này là đang đợi tôi đến đúng không.
Vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Giang Kỳ nhắm mắt nằm trên sô pha, trên mặt mang theo màu đỏ ửng của người bị bệnh.
Tôi đi đến sô pha muốn vỗ nhẹ gọi cậu dậy uống thuốc, một giây sau bỗng bị Giang Kỳ khéo tay, làm tôi mất thăng bằng ngã vào người cậu ta
Mặt tôi hơi biến sắc, muốn đứng dậy ngay lập tức: “Giang Kỳ.”
Dưới ánh đèn lờ mờ.
Giọng thiếu niên vừa trần vừa khàn, lại mang theo chút run rẩy nói: “Yên nào, để tôi ôm một lát, chỉ một lát thôi.”
Cậu ta nhắm mắt lại, nghiêng đầu xoa tóc tôi, chỉ dùng một tay nhẹ nhàng giữ lấy đầu tôi, hô hấp ấm nóng phả lên gái tôi.
Tay còn lại thì chầm chậm vuốt ve ngón tay tôi, rồi từ từ đan mười ngón tay lại với nhau.
“……..”
Tôi thật sự để yên cho cậu ta ôm tôi.
Ngắm nhìn nốt ruồi nhỏ ở dưới khoé mắt của cậu ta, tôi nói nhỏ:
Thiết Mộc Lan
“Giang Kỳ, rốt cuộc cậu muốn tôi phải như thế nào với cậu đây?”
“Có phải cậu cảm thấy bản thân mình rất giỏi không? Chỉ cần cậu xuất hiện tôi sẽ lập tức ngoan ngoãn chạy theo cậu?”
Tôi thoát khỏi cái ôm của cậu ta, ngồi thẳng dậy, lại bắt gặp ánh mắt đang dần trở nên hoảng loạn của thiếu niên.
Vành mắt tôi nóng rực: “Nhưng rõ ràng là tôi đã hạ quyết tâm sẽ rời xa cậu rồi mà.”
Tôi nhớ lại cái khung chat chỉ lác đác vài câu, dáng vẻ của cậu ta khi nhắc đến người con gái khác lại vui vẻ đến sáng lạn, và hành động không hề do dự mà đi vượt qua tôi để đến bên người con gái khác, những tiếng thì thầm trong lúc say, hay hình ảnh đứng dưới trời mưa tầm tã và cả đoạn ghi âm những lời Giang Kỳ nói trong buổi tụ họp mà bạn thân gửi cho tôi, dù đã ba năm trôi qua, nhưng trong khoảnh khắc này, nó vẫn như một cơn lũ đến bất ngờ phá vỡ hết những lớp phòng bị,và nhấn chìm tôi.
Đau.
Đau đến xé ruột xé gan.
Nước mắt bắt đầu thi nhau rơi xuống, tâm trạng của tôi ngay lập tức sụp đổ.
“Dựa vào cái gì?!! Dựa vào cái gì mà lúc nào tôi cũng bị cậu dắt mũi như một con ngốc?!!”
“Dựa vào cái gì mà chỉ cần nghe một câu nói vu vơ của tôi, một ánh mắt của cậu nó cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi?!!! Dựa vào cái gì mà chỉ cần cậu xuất hiện thì quyết tâm ba năm nay của tôi thành một trò cười?!!!”
“Giang Kỳ, xem như tôi cầu xin cậu, tránh xa tôi ra có được không?!! Đừng có lúc nào cũng trêu đùa tôi!!”