Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thanh mai chẳng sánh được - 2

Cập nhật lúc: 2024-12-18 02:10:09
Lượt xem: 1,584

2

 

Hạ Dư cũng không ở bệnh viện lâu. Ngày hôm sau tỉnh lại đã ra viện. Hắn rất bình thường cũng rất bình tĩnh. Giống như việc khóc rống đêm đó chỉ là một giấc mộng mà thôi. Hắn thậm chí còn xin lỗi tôi: "Lỗi của anh, khiến em lo lắng, sau này sẽ không như thế nữa.”

 

Tôi hỏi hắn tại sao hắn lại ở đó và đó là nơi nào. Hắn lắc đầu thản nhiên nói: "Không có gì đặc biệt, chỉ là đi ra ngoài, đi mệt thì nghỉ ngơi một chút.”

 

Tôi lẳng lặng nhìn Hạ Dư vài giây, sau đó gật đầu.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Sau khi đưa tôi về nhà, Hạ Dư nói hắn muốn ra ngoài một chuyến. Tôi hỏi hắn đi đâu. Hắn nói: "Đưa Chước Chước đi thăm bà ngoại.”

 

“Vậy em...” Tôi muốn nói sẽ đi với hắn.

 

Nhưng không đợi tôi nói xong Hạ Dư đã ngắt lời tôi: “Mấy ngày nay em cũng mệt mỏi, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”

 

Nói xong hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi.

 

Đêm nay Hạ Dư không trở về. Lúc rạng sáng tôi gọi điện thoại cho hắn, là Diệp Chước Chước bắt máy. Cô ta nói: "Hạ Dư ở chỗ tôi, ngủ rồi, nếu cô không yên tâm có thể tới đây. Anh ấy quá mệt mỏi, tôi không đành lòng đánh thức anh ấy.”

 

Tôi "Ừ" một tiếng. An toàn là được, không cần đánh thức hắn.

 

Đêm nay tôi ngủ cũng không an ổn, thế cho nên ngày hôm sau đi làm đầu óc choáng váng.

 

Vì xin nghỉ vài ngày nên công việc tồn đọng quá nhiều, đến giờ tan làm cũng không xong việc. Nhưng tôi vẫn tan làm đúng giờ.

 

Về đến nhà, nấu cơm xong, Hạ Dư vãn chưa trở về. Tôi gửi tin nhắn cho Hạ Dư: [Khi nào anh về?]

 

Mười phút trôi qua cũng không có trả lời. Tôi lướt khung trò chuyện một chút, cuộc đối thoại trước đó giữa tôi và Hạ Dư còn dừng lại vào thời điểm trước khi bà ngoại qua đời. Cuối cùng tôi đã gọi cho hắn.

 

Hắn nói: "Em ăn trước đi, không cần chờ anh, anh đưa Chước Chước đi xem nhà.”

 

Tôi giật mình: "Cô ta không đi nữa sao?”

 

Tôi thề, tôi chỉ hỏi trong tiềm thức nhưng Hạ Dư lại đột nhiên tức giận. Hắn hạ giọng hung dữ nói: "Chước Chước có đi hay không là tự do của cô ấy, không liên quan đến em.”

 

Lời này quá không khách khí, trầm mặc vài giây sau tôi cúp điện thoại.

 

Tôi đổ toàn bộ thức ăn trên bàn vào thùng rác.

 

Điện thoại di động vang lên "Ting ting", Hạ Dư gửi tới ba chữ: [Anh xin lỗi!]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-mai-chang-sanh-duoc/2.html.]

Hạ Dư trở về rất muộn. Hắn uống rượu, ánh mắt say đến m.ô.n.g lung.

 

Thấy tôi hắn giật mình, sau đó dời ánh mắt. Hắn nói: "Anh đến phòng khách ngủ, để tránh cho em hít phải khói.”

 

Không đợi tôi trả lời hắn liền đóng cửa phòng lại. Chúng tôi cứ như vậy bị cô lập.

Từ đó, tôi và Hạ Dư bắt đầu ly thân.

 

Sau khi Diệp Chước Chước về nước không định rời đi nữa, cô ta vào làm việc tại văn phòng luật sư do Hạ Dư đứng đầu. Để cảm ơn, cũng để lót đường cho Diệp Chước Chước, hắn mời người của Sở Luật đi ăn cơm. Đúng lúc, tôi cũng ở nhà hàng đó.

 

Cửa phòng bao rộng mở, tôi liếc mắt một cái liền thấy được Hạ Dư. Hắn một tay dắt Diệp Chước Chước một tay bưng rượu. Hắn nói: "Sau này Chước Chước nhà chúng tôi sẽ phiền mọi người chiếu cố nhiều hơn, cô ấy có cái gì làm không tốt, mọi người nói cho tôi biết, tôi thay cô ấy xin lỗi.”

 

Diệp Chước Chước bất đắc dĩ liếc hắn một cái: "Em sẽ không xin lỗi sao? Sao anh phải thay em?”

 

Hạ Dư quay đầu nhìn cô ta, vừa vặn đối diện với tôi ngoài cửa. Cũng chỉ một giây sau, hắn dời ánh mắt đi. Hắn nói: "Anh nói phải luôn bảo vệ em.”

 

Diệp Chước Chước nói: "Thì ra anh còn nhớ!"

 

Tôi không làm phiền, quay đi.

 

Buổi tối tôi đã rửa mặt xong Hạ Dư mới trở về. Hắn gõ cửa phòng ngủ. Tôi nói: "Vào đi!"

 

Đẩy cửa ra hắn liền đứng ở đó, không có tiến lên một bước. Hắn nói: "Chước Chước vừa về nước, không quen cuộc sống đây, anh chỉ giúp cô ấy khơi thông quan hệ, em đừng hiểu lầm!"

 

Tôi cụp mắt "Ừ" một tiếng.

 

Im lặng vài giây sau hắn nói: "Vậy em nghỉ ngơi đi, anh về phòng đây!"

 

Giữa tôi và Hạ Dư giống như đột nhiên cách nhau một lớp màn che, chúng tôi rõ ràng có thể nhìn thấy nhau, rồi lại giống như càng lúc càng xa. Tôi nghĩ tôi và Hạ Dư cần nói chuyện. Tôi luôn tìm kiếm cơ hội.

 

Cho đến một ngày bạn thân của tôi đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi: [Chuyện gì vậy? Diệp Chước Chước dẫn Hạ Dư ra ngoài ăn cơm với chúng tôi?”

 

Tôi dựa theo địa chỉ bạn thân của tôi gửi cho đến đó. Đây là bữa tiệc chào mừng của Diệp Chước Chước. Cô ta đã từng mời bạn cùng phòng và rất nhiều bạn học cũ, còn dẫn theo Hạ Dư, duy chỉ không nói cho tôi biết.

 

Trên bàn cơm người hiểu chuyện ồn ào: "Chước Chước, cô đây là muốn công bố quan hệ với Hạ Dư sao?”

 

Diệp Chước Chước nhìn Hạ Dư, cô ta giận dữ: "Đừng nói bậy!”

 

“Hôm nay cô làm chủ, Hạ Dư cùng cô ngồi vị trí trung tâm, còn có cái gì không rõ ràng?”

 

“Hiểu, chúng tôi đều hiểu!”

 

Loading...