THANH LOAN - 6
Cập nhật lúc: 2024-07-22 19:00:12
Lượt xem: 68
Ngày hai mươi tháng chạp âm lịch.
Ta không thể đứng dậy và ta sẽ không đứng lên nữa. Phương Tư Tận đi quét tuyết, dọn xích đu và đưa ta đi chơi.
Khi xích đu được nâng lên, bầu trời đã rất cao. Khi xích đu hạ xuống, bầu trời đã ở rất xa.
Con chim sẻ nhỏ đã c--hết, bị quạ mổ c--hết.
Nếu ta có sẵn một cây cung, ta có thể b.ắ.n hạ con quạ ồn ào đó. Nhưng cây cung của ta đã bị những cung nô trước mặt lấy mất.
Ta là một kẻ vô dụng, càng không có cung tên bảo vệ thì càng vô dụng hơn.
Sau khi con chim sẻ nhỏ c--hết, ta băn khoăn không biết liệu nó đã gần bay được hay ngay từ đầu nó đã được định sẵn là không thể bay được?
Phương Tư Tận nói: "Nàng không phải là chim sẻ, nàng là chim thần Thanh Loan."
Thanh Loan có giọng hát hay nhất thế gian nhưng tiếc là chưa có ai nghe thấy. Bởi vì Thanh Loan đã tìm kiếm tình yêu cả đời.
Phượng hoàng đi cùng với phượng hoàng, thiên nga có thể hôn cổ chúng, uyên ương có đôi và con công thường bay cùng nhau. Vì thế Thanh Loan cũng đi tìm nửa kia của mình.
Nhưng nàng là một con chim thần được trời đất thai nghén, độc nhất vô nhị. Không có Thanh Loan thứ hai trên thế gian này.”
Cô đơn, đau khổ, kiệt sức... Cho đến khi ta đứng trước gương và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Lúc đó, ta hát rất to, giống như giọng của một nàng tiên.
Phương Tư Tận nói ta là chim thần Thanh Loan, nhưng ta không muốn hắn trở thành hình ảnh phản chiếu của ta. Ta thậm chí còn muốn biến thành cánh bướm bay cùng với hắn.
…
Ngày hai mươi mốt tháng chạp âm lịch.
…
Chỉ còn chín ngày nữa nhưng không hiểu sao ta cảm thấy rất bình tĩnh.
Hai người tuyết trong sân không hề có dấu hiệu tan chảy. Các tỳ nữ và nô tài đều biết Phương Tư Tận sắp c--hết nên cũng lười gây phiền toái cho người sắp c--hết.
Đôi khi ta tự hỏi, liệu hắn có biết mình sắp c--hết không?
Đánh giá từ cách hắn dành thời gian làm việc, ta nghĩ hắn có thể đã thực sự quên mất. Nhưng đêm về hắn luôn ôm ta thật chặt...
Trước đây hắn chưa bao giờ như thế này. Giống như nén một nắm tuyết thật chặt, càng nén chặt lại càng lâu tan, càng lỏng lẻo thì càng dễ tan chảy.
…
Ngày hai mươi hai tháng chạp âm lịch.
Chỉ còn tám ngày nữa. Trong cung gần đây rất náo nhiệt, giống như đang chuẩn bị đón giao thừa vậy.
Không liên quan gì tới ta, chỗ của ta còn lạnh hơn lãnh cung.
Phương Tư Tận viết thư cho người khác, khi viết câu đối sẽ mang về nhiều giấy hơn.
Giấy đỏ, hắn dùng nó cắt hoa văn cho ta g--iết thời gian. Hắn dùng tờ giấy trắng này để viết thư cho ta và bảo ta kể từ bây giờ mỗi tháng hãy đọc một lá thư.
Kể từ bây giờ?
Sau này ta chỉ có một mình phải không?
Ta không thể kìm được nên tối hôm đó ta mở tất cả các lá thư ra và đọc.
Không giống như những bức thư tình, trong các bức thư có rất ít đề cập đến tình yêu.
Hắn kể về tình cảm gia đình và đất nước cũng như những khát vọng cao cả của mình.
Nhưng cuối mỗi lá thư, hắn đều nói về ta. Trong thư, hắn không gọi ta là Thanh Loan, cũng không gọi ta là phu nhân. Hắn gọi ta là Công chúa Thanh Loan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-loan/6.html.]
"Công chúa Thanh Loan, khi nàng nhìn thấy một lá thư giống như nhìn thấy ta ngoài đời vậy.
Năm thi khoa bảng, khi ta vào cung dự thi, long xa đi ngang qua, ta đã thoáng nhìn thấy Công chúa.
Chim sa cá lặn không bằng Thanh Loan.
Năm đó thi trượt, ta trở về quê tiếp tục dùi mài kinh sử, dù cuộc sống khó khăn nhưng ta luôn có những hy vọng xa vời.
Dù áo choàng che kín xiêm y nhưng ta vẫn hy vọng một ngày nào đó mình sẽ mặc áo choàng và cưới Công chúa.
Tuy nhiên, khi ta bước vào triều đình với tư cách là một quan văn... Công chúa Thanh Loan đã là chim trong lồng, Công chúa đã là nô lệ.
Con chim trong lồng cũng là vầng trăng sáng trong lòng ta. Dù nàng có là nô lệ cũng là điều ta mong muốn trong lòng.
Ngày hai mươi ba tháng chạp âm lịch.
Hôm nay tâm trạng ta không được khỏe, ta bị cảm lạnh và sốt. Đương nhiên thái y không tới, cũng không có người cho ta thuốc.
Nhưng cung nữ thường thích bắt nạt ta đã đưa cho ta một viên đất.
Ta nói, hãy lấy cây cung lại cho ta.
Nàng ta liếc một cái: “Đưa cung cho ngươi, để ngươi g--iết ta?”
Ta không cảm thấy tức giận nữa.
Ta nói: “Để ta kể cho ngươi một bí mật. Thực ra ta chưa từng g--iết ai cả”.
Ta từng muốn g--iết Hoàng đế, nhưng trái tim hắn lại sinh ra ở bên phải.
Ta muốn lấy lại cây cung của mình, đó là thứ phụ hoàng đã ban tặng cho ta. Người cho rằng nữ nhi của người không cần phải công, dung, ngôn, hạnh nhưng phải dũng cảm và kiên cường.
Sau khi bị gãy chân, ta đã không thể hồi phục, ta đã không dũng cảm và kiên cường. Bây giờ, cuối cùng ta đã tỉnh lại.
…
Ngày hai mươi bốn tháng chạp âm lịch.
Hoàng cung đã có không khí lễ hội và năm mới đang đến gần.
Gần đây Phương Tư Tận đã ngừng viết thư cho người khác. Thời gian không còn nhiều, dù có được bao nhiêu tiền cũng vô ích.
Bây giờ hắn rảnh rỗi, hắn nói chuyện với ta, thời gian trôi qua, hắn thực sự không có gì nhiều để nói.
Vào ngày này, ta đột nhiên nảy ra ý tưởng và nói với Phương Tư Tận rằng chúng ta hãy c--hết đi. Hãy c--hết cùng nhau trước khi cẩu Hoàng đế bắt đầu tra tấn hắn.
Phương Tư Tận trở nên lạnh lùng và nói: “Thanh Loan, hãy hứa với ta rằng nàng sẽ sống thật tốt.”
“Nàng hãy sống tốt và c--hết trong bình yên, ta sẽ không uống súp Mạnh Bà trên cầu Nại Hà, ta sẽ đợi nàng. Nếu nàng làm điều gì đó n--gu n--gốc, ta sẽ không nhìn lại khi qua cầu và ta sẽ không muốn nàng nữa.”
Nhưng chỉ còn sáu ngày nữa thôi, ta không thể đứng dậy và ta không thể chịu đựng được việc để hắn c--hết.
Hắn không muốn c--hết, nhưng hắn cũng không đổ lỗi cho ta. Đôi khi hắn vẫn nói với ta, Thanh Loan, muốn đi đâu thì phải đứng lên. Nhưng ta biết hắn không nói vậy vì sợ c--hết.
…
Ngày hai mươi lăm tháng chạp âm lịch.
Rõ ràng hôm qua cơn sốt đã hết, nhưng hôm nay không biết vì lý do gì mà cơn sốt lại bắt đầu.
Đến trưa, ta ăn gì đó và nôn ra hết. Không phải là ta thấy không khỏe mà là ta quá lo lắng.
Sẽ thật tuyệt nếu ta thực sự là chim thần Thanh Loan. Ta muốn bay cùng hắn.
…