THANH LOAN - 1
Cập nhật lúc: 2024-07-22 18:59:15
Lượt xem: 89
Ta là Công chúa tiền triều, sau cuộc nổi loạn đoạt vị, hai chân của ta bị tàn tật, bị quản thúc trong hậu cung.
Mọi người đều nói rằng sau khi Công chúa Thanh Loan bị tàn tật, tính tình rất tệ nên không ai muốn hầu hạ ta.
Trong cung của ta chỉ có một cửa sổ nhỏ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy long xa (xe trong hoàng cung) đi ngang qua.
Ngày hôm đó, ta đang nằm bên cửa sổ, người ngồi trên long xa vén rèm lên, ánh mắt chúng ta chạm nhau.
Nam nhân này có lông mày kiếm và đôi mắt sáng rực, khung xương rõ ràng, như thể được điêu khắc.
Ta hỏi: “Đó là ai?”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng, không dám trả lời câu hỏi của ta. Ta cười khẩy và hạ lệnh kéo tất cả ra ngoài c--hặt đầu.
Nam nhân trong long xa ngăn ta lại, nói tên hắn là Phương Tư Tận, khuyên ta hãy sống tốt, đừng ủ rũ và hành hạ bản thân.
Không ngờ chỉ trong vòng nửa giờ sau, hắn đã khiến Hoàng đế tức giận khi nói những điều vô nghĩa trước mặt văn võ bá quan và ngay lập tức bị giáng xuống làm cung nô.
Nói là cung nô cho dễ nghe chứ thực ra chính là bị tịnh thân và xăm mình, từ một văn thần nho nhã được nhiều người cung kính trở thành một thái giám bất nam bất nữ.
Không những vậy, Hoàng đế còn ng--u ng--ốc đến mức còn hạ lệnh cho hắn hầu hạ chăm lo cuộc sống thường ngày của công chúa tiền triều là ta đây... trong thời hạn một tháng. Nếu sau một tháng ta không thể đi lại trên mặt đất thì hắn sẽ bị xử tử.
Đùa gì vậy, ta đã là người tàn tật rồi, làm sao đi lại được? Nhưng quân lệnh như sơn*, ba ngày sau hắn vẫn phải tới.
*(lệnh vui cao như núi)
…
Tình cờ, hôm đó lại là ngày mồng một tháng chạp âm lịch, ngày đầu tiên của tháng cuối năm.
Không lâu sau khi bị xử phạt, Phương Tư Tận vẫn chưa hồi phục sức khỏe, khuôn mặt vẫn tái nhợt.
Nhìn vẻ mặt xa cách của hắn, ta cảm thấy khó chịu, một kẻ có tội phải hầu hạ một người khuyết tật như ta là đúng rồi.
Lần đó, khi gặp hắn trên long xa, hắn đã khuyên ta hãy sống thật tốt, bây giờ hắn gặp rắc rối như vậy, ta muốn xem liệu hắn còn có thể nói câu gì đó mỉa mai ta hay không.
Đêm đó, hắn thức ngoài cửa, nửa đêm rên rỉ đau đớn, nghe đến đó ta khó chịu không ngủ được. Hắn quấy rối giấc mộng của ta, thật muốn c--hặt đầu hắn!
…
Ngày mùng hai của tháng chạp âm lịch.
Sau khi Phương Tư Tận đến, cuộc sống trở nên thú vị hơn một cách khó hiểu.
Những người khác đều sợ ta và họ ước có thể tránh ta như tránh dịch. Còn hắn, mới tới đây, chưa biết ta như thế nào.
Ta đưa cho hắn một quả táo cắn dở và yêu cầu hắn đặt nó lên đầu để ta tập b.ắ.n cung. Cung tên không có mắt, dùng người sống làm mục tiêu, nghe xong lời này, đa số mọi người hẳn là quỳ xuống cầu xin tha mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-loan/1.html.]
Nhưng Phương Tư Tận thực sự phi thường. Hắn ném quả táo và nói với ta: “Công chúa muốn nô tài đặt nó lên đầu chi bằng nàng đi đến đó đặt nó lên đầu nàng đi.”
Hai chân ta bị què và hắn thực sự đã yêu cầu ta bước tới đó. To gan quá, ta đập bàn hét lên muốn c--hặt đầu hắn.
Không ngờ hắn sải bước tới, tát lật mặt ta, túm lấy cổ ta một cách hung dữ: "Công chúa tiền triều cũng giống như nô tài, đều là tù nhân của tân hoàng đế, bây giờ nàng còn chưa tỉnh sao?"
Đó là lần đầu tiên ta bị một nam nhân đánh, không, là một tên thái giám, ta nghiến răng nghiến lợi, đập đầu xuống đất và khóc suốt buổi chiều.
Không ai quan tâm đến điều đó, hai tỳ nữ thậm chí còn nói đùa sau lưng ta.
Buổi tối, Phương Tư Tận đến đưa đồ ăn, ta chửi bới và lật đổ đĩa thức ăn. Hắn sửng sốt một lúc, sau đó nhặt phần thưc ăn còn sót lại trên mặt đất cho vào miệng.
"Ngươi đang làm gì vậy!" Ta hét lên.
“Nô tài xuất thân nghèo hèn nên không muốn ai lãng phí đồ ăn.” Hắn thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
Phương Tư Tận ngồi xổm tại chỗ, ăn hết một bữa, lau miệng rồi lại lau sàn.
Trước khi rời đi, hắn nói với ta: “Công chúa có xương cốt chắc khỏe, nếu không ăn sẽ đói”.
Chân của ta hoàn toàn vô dụng, nhưng hắn lại nhất quyết nói xương cốt của ta rất khỏe, thật muốn c--hặt đầu hắn!
…
Ngày mùng ba tháng chạp âm lịch.
Nửa đêm hôm qua, ta thức dậy vì bụng đói cồn cào. Ta muốn đám tỳ nữ mang cho mình một ít đồ ăn nhẹ nhưng không có ai trong phòng.
Ta không biết những những kẻ hầu hạ rẻ mạt này đang trốn ở đâu. Ta khan cổ hét lên hai tiếng, Phương Tư Tận bước vào.
Hắn lặng lẽ rót cho ta cốc nước, ta muốn ném nó xuống, nhưng rồi ta nhớ lại chuyện xảy ra trong ngày, sợ hắn thực sự sẽ không rót cho ta nữa. Thế nên ta nhăn mặt và uống hết trong một hớp.
Uống xong nước, ta nói: “Ta đói.”
Hắn đứng cạnh giường ta: “Đồ ăn đã bị Công chúa hất đổ hết rồi, nô tài còn tưởng Công chúa là nữ nhân thông minh nhưng xem ra không phải, cơm đổ đi rồi lấy đâu ra nữa.”
Ta hét lớn đến đau họng: “Cẩu nô tài!”
Hắn ngoáy tai trước mặt ta và đi ra ngoài với vẻ mặt vô cảm.
Ta nằm trên giường nguyền rủa hắn khoảng một nén hương thì thấy hắn bưng bát mì Dương Xuân về.
Ta ngừng nói, húp vội bát mì và nhìn thấy một vết phồng rộp trên miệng hắn.
Ta trốn trở lại giường, tìm một chiếc trâm cài tóc dưới gối rồi ném xuống đất: “Cái này cho ngươi.”