Thanh Hà chiếu Uyển Quân - 17 (END)
Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:28:35
Lượt xem: 1,910
Quân nổi loạn càng ngày càng hung hãn, ban ngày ban mặt lại bắt đầu xông vào nhà dân. Sau khi bọn chúng xông vào trong viện chúng ta, thấy chỉ có mười mấy nữ tử xinh đẹp ở trong viện, trong mắt dần dần hiện lên ý đồ xấu.
Ta khẽ nhíu mày: "Đại nhân, chúng ta chỉ là là nữ tử số khổ, nghe nói quân khởi nghĩa là chính nghĩa nhất, luôn muốn bảo vệ bình an cho những người dân chúng bình dân như chúng ta.”
Tên dẫn đầu kia túm lấy tay ta, cười to một tiếng: "Dân chúng bình dân sao? Người đẹp da thịt mịn màng như thế này, thật sự cho rằng ta không nhận ra hay sao?”
Trong lúc lôi kéo, hắn lại muốn lột quần áo của ta trước mặt mọi người. Nhưng không ngờ con d.a.o trong tay Như Tuyết lại nhanh hơn, mạnh mẽ chặt đứt cánh tay người đàn ông đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, tên cầm đầu như phát điên, rút kiếm ra c.h.é.m về phía ta. Nhưng không ngờ n.g.ự.c hắn lại bị một thanh kiếm đ.â.m thủng, ta bị m..áu b.ắ.n tung tóe lên mặt, sợ tới mức đứng sững sờ ở đó.
12
Người kia cầm thanh trường kiếm trong tay, trên mặt lộ rõ vẻ khát máu, Khi nhìn thấy rõ là ta, trong mắt có ý cười tràn ra. Hắn ôm ta thật chặt vào trong ngực: "Phu nhân, ta tới chậm rồi.”
Như Tuyết đột nhiên quỳ phịch xuống trên mặt đất: "Chủ nhân, thuộc hạ đáng chết, thiếu chút nữa đã không bảo vệ được phu nhân.” Sau đó cúi đầu với ta: "Đa tạ ngày đó phu nhân ra tay cứu trợ.”
Hỗn loạn trong nháy mắt đã được bình ổn trở lại. Trong Hầu phủ, Tiêu Hà nói rõ với ta toàn bộ sự tình.
Thì ra, Ỷ Xuân Lâu kia, bên ngoài là hoa lâu nhưng trên thực tế lại là điểm đặt mạng lưới tình báo do Thánh Thượng bố trí.
Thánh Thượng đã sớm phát hiện ra Nghĩa Vương có dã tâm mưu phản, Tiêu Hà cũng là cố ý bị nhốt vào ngục vì muốn làm mồi nhử, dẫn rắn ra khỏi động.
Ta có chút tức giận: "Cho nên Như Tuyết chỉ là vỏ bọc? Ngày đó trong lao ngục, chàng nói những lời đó là cố ý trêu chọc ta?"
Hắn ho nhẹ một tiếng: "Cũng không phải ta cố ý trêu chọc nàng, chỉ là ta muốn thấy rõ tâm ý của phu nhân mà thôi.”
Hắn lại chuyển đề tài: "Không chỉ Như Tuyết, mà đứa con thứ kia cũng không phải con ruột của ta, là mà Hoàng tử do đương kim thánh thượng cố ý sắp đặt bên cạnh ta để rèn luyện tính tình.”
“Ta luôn vì phu nhân, thủ thân như ngọc.”
Ta lại có chút hoảng sợ: "Vậy chẳng phải thiếp đã xuống tay đánh Hoàng tử sao?"
Vẻ mặt Tiêu Hà buồn bã: "Phu nhân cũng thật biết nắm bắt trọng điểm câu chuyện.”
Hắn nhìn ta, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói: "Khi còn bé, ta ở bãi săn rơi xuống nước, chính nàng là người phát hiện ta ở trong nước, mẫu thân nàng liền cứu ta.”
Ta tỏ vẻ bối rối, lẩm bẩm nói: "Vậy Hầu gia cưới ta là vì báo ân..."
"Sau đó, ta gặp được một nữ tử, nàng tìm một chỗ kín đáo trốn người khác khóc, bộ dáng rất đáng thương. Ta liền tiến lên đưa khăn cho nàng, nhưng nàng lại sợ hãi bỏ chạy như chim sợ cành cong."
“Thật trùng hợp, sau đó ta ở bãi săn thấy nữ tử kia học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, người gầy gò đến đáng thương, bị ngã không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn bò dậy chăm chỉ tập luyện. Ta liền bịt mặt, giả làm mã phu dạy nàng cưỡi ngựa.”
Ta kinh ngạc nói: "Là chàng..."
"Thẩm Uyển Quân, sau này ta hỏi mẫu thân mới biết được nàng là đích nữ của phủ Thượng thư nhưng đã có hôn ước, Ta chỉ có thể buông bỏ tâm tư của mình. Người đời nói ta trầm mê tửu sắc cũng được, nói ta có thứ tử ở bên ngoài cũng chả sao, ta cũng không thèm để ý."
"Nhưng nàng có biết, thời điểm nhận được thư của mẫu thân, ta có bao nhiêu vui mừng không? Vui mừng đến mức chạy suốt đêm về nhà cũ, mong muốn giành cho nàng thể diện tốt nhất. Lúc trở về ta lại sợ, thanh danh của ta hư hỏng như vậy, nàng có thể hối hận hay không. Nhưng mẫu thân nói lại nguyên văn lời của nàng cho ta nghe: ‘Hầu gia cao quý như ngọc, phong lưu phóng khoáng. Làm gì có nữ tử nào mà không đem lòng ái mộ. Nếu có thể gả cho Hầu gia, trong lòng ta vui sướng không thôi’. Trong lòng ta nhắc đi nhắc lại những lời này không biết bao nhiêu lần.”
“Uyển Quân, ta thật lòng cầu hôn nàng, người trong lòng ta cũng là nàng...”
Ta không đợi hắn nói xong, hốt hoảng bỏ chạy. Ta chưa bao giờ nghĩ tới người trong lòng hắn lại chính là ta. Chưa có ai làm được nhiều điều cho ta như vậy, nên ta cảm thấy rất sợ hãi.
Ta... ta luôn tìm cách trốn tránh hắn. Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn, ngày ngày canh giữ bên ngoài biệt uyển.
Ta đành phải nói với hắn: "Tiêu Hà, chàng đừng ép thiếp. Thiếp cũng không biết mình có thích chàng hay không. Hãy cho thiếp thêm một chút thời gian, cũng là cho cả hai chúng ta thêm một chút thời gian."
"Được, ta sẽ đợi nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-ha-chieu-uyen-quan/17-end.html.]
Năm năm sau, Thánh Thượng đích thân ban tặng biệt uyển này làm biệt uyển cho nữ tử. Tuy rằng ta là người sáng lập ra, nhưng ta cũng không cần nó.
Nữ tử đến biệt uyển càng ngày càng nhiều. Nhưng những nữ tử tới nơi này không bao giờ bị bỏ rơi, bị từ hôn nữa vì họ đều là những người mạnh mẽ, tự chủ.
Hầu hết những người tới đây đều là vì Yên Lan. Bởi vì nàng ở trước mặt mọi người mà cự tuyệt tình cảm của Hoàng tử Tiêu Dật Chi, trở thành một nữ tử nổi tiếng trong biệt uyển.
Nàng dạy nữ tử không được coi thường bản thân, không được tự ti, càng không nên bị phu quân cùng hài tử kìm chế.
Nàng dạy nữ tử sống tự lập như nam tử, không cần sống mà phải dựa vào người khác. Nàng dạy họ phải biết suy nghĩ, có linh hồn, trở thành một người có ích.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
(--END--)
----------
KHOÁ EM LẠI [FULL]
Tác giả: 阿阿小毛
Edit: Vân Anh + Nhân Trí
“Anh nhốt em lại được không?” âm thanh gần như cầu xin lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi, tôi chậm rãi mở mắt ra liền thấy được kiến trúc vừa quen thuộc vừa xa lạ ngoài cửa sổ.
Sau khi tiếp viên hàng không nhắc nhở trong mười phút, máy bay mới hạ cánh an toàn xuống mặt đất.
Hành khách trên máy bay đều đã đi hết tôi mới đeo tai nghe chậm rãi đi ra ngoài. Có rất nhiều người đang đợi ở cổng đón sân bay, tôi liếc mắt một cái liền thấy được một người đeo khẩu trang chỉ hở lông mày.
Anh ấy bước đến gần tôi. Tôi bối rối cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thầy.”
Anh nhẹ nhàng giữ cằm tôi bằng một tay, buộc tôi phải ngước lên nhìn anh. Tôi nhìn thấy vô số ngôi sao nhỏ trong mắt anh, khuôn mặt quá đẹp trai bị khẩu trang che khuất hơn phân nửa.
“Cô nhóc vô lương tâm này biết về rồi à?”
1.
Lần đầu tiên tôi gặp Lộ Yến là trước lớp học của anh.
Học kỳ đầu tiên của năm thứ ba đại học, chúng tôi có thêm một khoá học khác là “Thị trường tài chính”. Tôi ôm sách một mình đi vào tòa nhà dạy học, bên cạnh có tiếng bạn học nói chuyện lặt vặt.
“Nghe nói giáo sư ‘Thị trường tài chính’ còn rất trẻ.”
“Hình như là vừa mới tới.”
“Hả? Vậy không phải là không có kinh nghiệm dạy học sao? Vốn đã nghe nói môn này vừa khô khan lại dễ bị rớt...”
Một tay tôi đeo tai nghe, bước chân lặng lẽ chậm lại.
Sau khi chuông vào học vang lên, trong hành lang gần như không có ai. Tôi nhìn hành lang trống trải, trong lòng mới cảm thấy thoải mái.
“Bạn học, bạn đến muộn rồi.” Vừa tháo tai nghe ra thì một giọng nam vang lên sau lưng tôi.
Tai nghe rơi khỏi tay, tôi vội nói “Xin lỗi” rồi chạy vào lớp mà không ngẩng đầu lên.
Tôi nhìn thấy không có ai ngồi ở góc hàng cuối cùng, đang định bước đến thì nghe thấy có người từ phía sau đi tới nói: “Bạn học, phía sau không còn chỗ ngồi, ngồi ở hàng đầu đi.”
Tôi hóa đá ngay lập tức.
“Bạn học?” Giọng nói dễ chịu lọt vào tai tôi như một lời nhắc nhở.
Nếu anh kêu lên lần nữa, tôi có thể c.h.ế.t đột ngột ngay tại chỗ.
Tôi quay lại đi đến hàng đầu tiên. May là không có ai ở đó, đối với tôi mà nói đây cũng không phải là chuyện xấu.
Người gọi tôi là bạn học bước thẳng lên bục giảng, tôi nghe thấy rất nhiều tiếng thở sau lưng, sau đó là những tiếng thì thầm nối tiếp nhau.
Tôi đặt sách và vở lên bàn, vừa nhìn lên đã thấy hai chữ cứng cáp do thầy viết trên bảng đen.
[Lộ Yến.]
Tôi lặng lẽ liếc mắt nhìn người phía sau bàn cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân gây ra tiếng vang phía sau.
Những nhóm nhạc nam mới nổi gần đây có vẻ cũng không đẹp trai bằng anh.
Lộ Yến đưa tay nâng cặp kính gọng vàng trên chiếc mũi cao, ngẩng đầu nhìn xuống dưới bục.
Tôi vội vàng cúi đầu mở cuốn sách trong tay ra, một giọng nói dễ nghe từ phía trên truyền đến: “Tôi tên Lộ Yến, học kỳ này tôi sẽ phụ trách việc giảng dạy Thị trường tài chính cho các bạn.”
Sau lưng anh vang lên những tiếng reo hò và vỗ tay.
“Tôi không điểm danh trong lớp. Nếu bạn không thích thì đừng đến.”
Sau đó là tiếng anh lật trang sách.
Xem ra phía dưới nói cái gì đều không liên quan tới anh, anh chỉ cần nói ra những gì nên nói mà thôi.
Nhưng kỳ lạ là những sinh viên bình thường không im lặng lại đặc biệt im lặng trong lớp của Lộ Yến. Điều này khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng “Thị trường tài chính” sẽ trở thành môn học yêu thích của tôi ở trường đại học cho đến khi tan học.
“Đường Dạng.” Giọng nói của Lộ Yến vang lên trên bục.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào trên người tôi. Nếu dưới chân tôi có một cái lỗ thì tôi chắc chắn sẽ trực tiếp chui vào. Nhưng dưới chân tôi lại không có cái lỗ nào nên tôi đành phải đứng dậy.
Tôi nhìn chằm chằm cuốn sách giáo khoa trên bàn, xem cái c.h.ế.t tựa như lông hồng chờ câu hỏi của Lộ Yến.
Nhưng Lộ Yến lại không hỏi gì cả, anh nói: “Ừm, em làm lớp trưởng lớp này đi.”
…
Tôi, Đường Dạng, một kẻ mắc triệu chứng sợ xã hội, khi nghe được những lời này, liền muốn phân thân ra ngay tại chỗ.
-----------Đọc full tại Monkeyd