Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THANH ÂM MÙA HÈ - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-09-14 23:58:01
Lượt xem: 802

Túi sưởi ấm áp đặt dưới tay, đầu ngón tay tôi nhanh chóng ấm lại.  

 

Nhìn anh ấy chạy đi chạy lại, tôi không còn chút sức sống nào thường ngày, giọng nói trở nên khàn khàn: "Sao anh đến đây? Không đón Tết cùng gia đình à?"  

 

Trang Dục dường như muốn nắm tay tôi, cuối cùng chỉ cầm lấy ống truyền dịch: "Ba anh... năm nào cũng làm việc vào đêm Giao thừa. Mẹ anh không chịu được việc ông ấy chỉ có công việc trong lòng, nên họ ly hôn rồi."  

 

"Xin lỗi."  

 

Trang Dục nhìn tôi, không khí im lặng trong chốc lát, tôi chớp chớp mắt: "Nhìn em lâu sẽ yêu đấy."  

 

Trang Dục không nói gì, tàn nhẫn bật camera trước, một cô gái mắt sưng đỏ, mặt mộc hiện lên trong màn hình.  

 

Tôi nghẹn lại: "Anh biết gì chứ, đây gọi là vẻ đẹp trong sáng, gọi là sự vỡ vụn!"  

 

Trang Dục khẽ cười.  

 

Tôi nói muốn xem chương trình đón Tết, anh ấy cầm điện thoại xem cùng tôi. Khi đó các chương trình vẫn chưa ngượng ngùng như bây giờ, nhưng tôi chẳng để ý vào chương trình, chỉ thấy lòng mình bứt rứt.  

 

Truyền dịch xong, Trang Dục đưa tôi ra khỏi bệnh viện.  

 

"Anh đưa em về nhà nhé? Nhưng giờ chắc khó bắt xe."  

 

Tôi chỉ vào mũ bảo hiểm: "Em muốn ngồi xe máy của anh."  

 

Trang Dục nhìn tay tôi bị thương, định nói gì đó rồi thôi, cuối cùng vẫn chiều theo yêu cầu của tôi.  

 

Tôi đội mũ bảo hiểm dự phòng, rồi ngồi yên phía sau chiếc xe máy của anh ấy.  

 

Động cơ gầm rú, tiếng máy xe vang lên rõ mồn một trong đêm giao thừa không có pháo hoa.  

 

Nhưng dù rõ thế nào cũng không át được tiếng vang trong lồng n.g.ự.c tôi.  

 

Tôi và Trang Dục lái qua những con phố của thành phố, vượt qua cây cầu trên sông.  

 

Cơn đau trên tay không còn rõ ràng nữa, lưng của Trang Dục như một hòn đảo.  

 

Anh ấy không lái nhanh, tôi nghĩ, mùa đông cũng có những cơn gió nhẹ nhàng như thế.  

 

Khi chúng tôi đến dưới tòa chung cư của tôi, đã là giữa đêm.  

 

Trang Dục vẫn ngồi trên xe, chân dài chống đất, im lặng nhìn tôi tháo mũ bảo hiểm.  

 

Tôi ngẩng đầu, nhịp tim bình ổn lại, rồi lại nghĩ đến việc trêu anh ấy.  

 

"Đến rồi mà không ở lại sao?"  

 

Trang Dục khựng lại.  

 

Tôi không nhịn được cười: "Làm gì thế, chẳng phải anh đã ở lại rồi sao."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thanh-am-mua-he/chuong-10.html.]

 

Trang Dục định nói gì đó, nhưng tôi đã bước tới nắm lấy tay anh ấy, khẽ nhón chân, hôn lên mũ bảo hiểm của anh ấy.  

 

Gió đêm thổi tung mái tóc của tôi, phủ lên áo của anh ấy.  

 

Tôi nghĩ, gió cũng thật thiên vị anh.  

 

Tôi lùi lại một bước, giọng nhẹ nhàng, chân thành: "Cảm ơn anh, và chúc anh năm mới vui vẻ."  

 

Ánh mắt Trang Dục dừng lại trên tay tôi.  

 

Tôi đưa tay ra: "Không sao, chỉ khâu hai mũi, em tự xử lý được."  

 

"Trang Dục." Tôi không kìm được gọi tên anh, những lời muốn nói biến thành một câu: "Sau này em có thể thường xuyên tìm anh không?"  

 

Trang Dục im lặng rất lâu, giọng anh ấy vang lên từ sau chiếc mũ bảo hiểm: "Nếu anh không cho em tìm, em sẽ không tìm sao?"  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi nói: "Đúng, em sẽ không tìm."  

 

Trang Dục dường như không ngờ đến câu trả lời này, hành động của anh ấy chững lại.  

 

Một lúc sau, anh nhìn tôi: "Anh tưởng chúng ta đang yêu nhau rồi chứ."  

 

Có lẽ từ khoảnh khắc đó.  

 

Chuyện Lâm Nhạc Kỳ hay không Lâm Nhạc Kỳ đã không còn quan trọng.  

 

Tôi hình như thực sự đã động lòng với anh ấy.  

 

13  

 

"Vượt Giới" mở cửa suốt dịp Tết, tôi bận rộn cả tuần trời.  

 

Đến khi kỳ nghỉ của người lớn kết thúc, tôi mới thực sự thảnh thơi.  

 

Bàn tay tôi có lẽ đã bắt đầu lành lại từ hôm sau, nhưng nhìn vẫn khá đáng sợ với miếng băng quấn quanh, Hổ Tử ngỡ ngàng vì vết thương của tôi.  

 

Tiểu Kim trở về vào mùng sáu, đầu tiên là quan tâm đến tay tôi, sau đó ngay lập tức phát hiện sự thay đổi: "Chị Lâm, sao chị không mặc áo lông chồn nữa?"  

 

Tôi nhìn chiếc áo khoác cashmere mềm mại trên người, cười khẩy: "Khí chất của chị giờ không cần áo lông để tôn lên nữa."  

 

Thật ra là vì mặc áo lông chồn đứng cạnh Trang Dục trông có chút kỳ quặc.  

 

Hơn nữa, với tình hình kinh tế hiện tại, tôi cũng không thể mặc áo lông chồn thường xuyên được nữa.  

 

Sau Tết, Đại học Luật và Chính trị mở cửa lại, Trang Dục kết thúc kỳ thực tập tại công ty luật, bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi cao học, còn tôi thì cuối cùng cũng giành được quyền ngồi bên cạnh anh ấy trong phòng tự học.  

 

Trang Dục đọc sách, còn tôi chống cằm nhìn anh.  

 

Chàng trai sạch sẽ và tập trung, dáng vẻ chăm chú đọc sách của anh ấy cũng giống như một bức tranh phong cảnh.  

Loading...