Tháng Năm (Tuế Tuế Niên Niên) - 1,2,3
Cập nhật lúc: 2024-09-18 18:59:00
Lượt xem: 599
1.
Bài đăng đột nhiên nhận được phản hồi ồ ạt. Vì độ hot quá lớn mà một số cư dân mạng đã thực sự bày mưu tính kế cho tôi.
[Đàn ông thay lòng không gì khác ngoài việc muốn thử của lạ. Thớt ngẫm kỹ lại xem, có phải lâu lắm rồi cô không cho anh ta cảm giác k í c h t h í c h mới mẻ không?]
Tôi vội đáp: [Tôi không hiểu, giải thích giùm với?]
Đối đáp qua lại vài câu, tôi liền add wechat người bạn trên mạng này.
[Chuyển tôi 50 tệ, tôi sẽ gửi cô mấy thứ mới mẻ.] Cô ấy nhắn.
Tầm này 50 tệ gì chứ?
Tôi thêm hai số không rồi chuyển thẳng cho cô ấy.
[Chuyện này thành công còn có phí cảm ơn. Quân sư vất vả rồi.]
Bạn wechat: […]
[Trời ầm một tiếng, lão nô hiện thân sáng chói!]
Ngay sau đó, tốc độ trả lời tin nhắn phía bên kia nhiệt huyết thấy rõ.
[Trước tiên, cô phải…]
[Kế đến, đạo cụ không thể thiếu…]
[Đường link này …, còn có cái này…]
Kết quả là khi chuyển phát giao tới, tôi cầm mấy mảnh vải hình thù kỳ quái mà rơi vào trầm tư.
2.
Đã mấy ngày rồi Tưởng Niên không về nhà. Vài ngày trước, anh đột nhiên nói với tôi cái gì mà “thường mơ thấy một cô gái” rồi “yêu cô gái trong mơ”. Tôi tưởng anh bị bệnh.
Nhưng sự thay đổi trong thái độ của anh cùng những lời bàn ra tán vào từ cư dân mạng dần dà khiến tôi thấy lo lắng.
Vừa nghe tiếng mở cửa, tôi lật đật quấn mình trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt.
“Lương Tuế Tuế?”
Cầu d.a.o bị tôi cúp rồi. Tưởng Niên nương theo ánh sáng điện thoại gọi cả nửa buổi, cuối cùng đứng tại cửa phòng ngủ, hơi cạn lời.
Ở đây có một rổ Pandas
“Em đang làm cái quỷ gì vậy?”
Tôi căng thẳng tới độ không nhúc nhích cũng không nói tiếng nào.
Mặt anh đầy nghi hoặc, tiến tới kéo chăn trên người tôi ra.
“Lương Tuế Tuế, em biết là anh không rảnh chơi mấy trò nhàm chán với em mà.”
Tôi liều m ạ n g túm chặt tấm chăn đã bị anh kéo ra được một góc.
Dưới ánh sáng tù mù, tôi trông thấy đôi mắt đang trừng to của anh.
Anh có khuôn mặt đẹp đến phát hờn. Nhưng vì sốc nhất thời mà khóe miệng giật giật.
“Khụ khụ…”
Tôi thầm mở cờ trong bụng. Hóa ra có tác dụng thật.
Thế là tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi tung chăn, nhào vào người anh.
Sau này, Tưởng Niên miêu tả tư thế khi đó của tôi không giống như đang quyến rũ anh ấy mà là á m s á t anh.
Chúng tôi cùng nhau lăn xuống đất. Anh vô thức ôm tôi vào lòng.
Tôi thuận thế ghì chặt, nén giọng trở nên nũng nịu và đáng yêu: “Chồng ơi, anh muốn c h ơi thế nào em đều tiếp anh…”
Hơi thở anh rối loạn.
Thấy đã đến lúc, tôi chu môi tiến lại gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thang-nam-tue-tue-nien-nien/123.html.]
Một bàn tay bất ngờ ấn lên mặt tôi.
Tưởng Niên nghiến răng nghiến lợi: “Mặc kệ ngươi là ai, mau biến khỏi người Lương Tuế Tuế!”
Tôi: “?”
“Tưởng Niên, có phải anh không được không?”
Anh: “?”
Cuối trò hề này, Tưởng Niên lần nữa bọc tôi lại trong lớp chăn rồi quay đầu bước đi. Trước khi đi khỏi còn khinh thường đánh giá tôi một lượt.
“Ngực khiêm tốn, loại này không phù hợp với em.”
Anh đóng sầm cửa lại và bỏ đi. Tôi tức giận đ.ấ.m liên tiếp vào không khí.
3.
Kế hoạch A thất bại. Lúc tôi đang bàn tính kế hoạch B với bạn trên mạng thì một vị khách không mời bất ngờ đến nhà tôi.
Tôi cùng người phụ nữ xa lạ trước mặt giương mắt nhìn nhau.
Tôi là người đố kị trước.
Bởi vì cô gái này quả thực khá xinh đẹp.
Vả lại, cùng là phụ nữ với nhau, dựa vào cái gì mà cô ta căng tràn, sừng sững, còn tôi thì bình nguyên bằng phẳng như vậy!
Tưởng Niên vừa bước vào, cô gái xa lạ đã nhanh nhẹn khoác tay anh.
“Tưởng Niên, cô ấy dữ chưa kìa…”
Nếu tôi không nhìn lầm thì cô ta đang dính lấy chồng tôi ở trước mặt tôi đấy à?
Tưởng Niên kéo tôi vào phòng ngủ và bình thản nói với tôi:
“Cô ấy tên Vương Mộng Lộ. Lần đầu tiên gặp cô ấy, anh đã có cảm giác quen thuộc.”
“Cô ấy chính là cô gái trong giấc mơ của anh.”
“Lương Tuế Tuế, chúng ta ly hôn đi. Em biết anh không yêu em, dù em có làm lố thế nào đi nữa cũng vô dụng.”
Tôi giơ tay định t á t anh nhưng lại dừng giữa chừng.
Anh hời hợt nhún vai: “Tiền? Nhà? Em muốn gì cũng được, cứ cho là anh có lỗi với em đi.”
Phải rồi, tôi suýt quên mất.
Trong lòng anh, chúng tôi là do cha mẹ hai bên ràng buộc, vốn không có nền tảng tình yêu.
Ban đầu tôi đồng ý với anh rằng chỉ cần tương lai anh tìm được tình yêu đích thực, tôi sẽ để anh đi.
Với điều kiện anh đưa tôi năm trăm nghìn tệ mỗi tháng.
Năm trăm nghìn đối với anh ấy chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Vì tôi hiểu con người anh. Anh sẽ không dễ dàng phải lòng người khác.
Ai ngờ, một năm sau anh sẽ vì ly hôn mà nghĩ ra lý do hoang đường đến vậy.
Quá s ỉ n h ụ c người ta rồi!
Tôi tức tới nỗi nửa đêm phải bò dậy gõ chữ.
[Chồng tôi nói anh tìm được cô gái trong mơ kia rồi, còn đưa cô ta về nhà và ép tôi ly hôn. Tôi nên làm gì đây?]
Phần bình luận nháo lên nhanh chóng.
[Không phải chứ, thế thì tôi không nhịn nổi nữa đâu!]
[Có ít tiền bẩn mà ghê ghớm nhỉ?]
[Tốt nhất là anh ta phải đẹp hơn Ngô Ngạn Tổ…]
Tôi khó xử vô cùng: [Nhưng anh ấy đồng ý cho tôi một tòa nhà.]