Thang Máy Đoạt Mạng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-29 19:25:04
Lượt xem: 1,433
2.
Tôi bước đến cửa cầu thang bộ, nhìn thấy bên trong là một mảng đen kịt, dường như chỉ cần duỗi tay ra là có thể bóc từng mảnh không gian đen kịt kia xuống.
Tôi dậm chân một cái, chiếc đèn yếu ớt bên trong cầu thang sáng lên, tôi nhìn chằm chằm đường đi lên chật hẹp của chiếc cầu thang bộ hồi lâu, trong lòng run rẩy, bình thường ngay cả ban ngày tôi cũng không dám đi thang bộ như thế này.
Nguyên nhân bởi vì tôi xem quá nhiều phim kinh dị, nên luôn có cảm giác mỗi lần tôi bước lên bậc thang, sau lưng sẽ vang lên tiếng bước chân đuổi theo phía sau, ở phía trên cũng có sinh vật đáng sợ không biết nào đó đang đợi tôi.
Tôi cũng từng nghĩ qua sẽ mặt dày gõ cửa một nhà người dân nào đó, mượn điện thoại dùng một lát, nhưng chứng ngại giao tiếp xã hội của tôi cuối cùng cũng thắng tất cả, tôi giẫm lên bậc thang đầu tiên.
Nghĩ đến bây giờ đã gần 12 giờ rồi, tôi không dám bước mạnh, nhưng đèn cảm ứng bằng âm thanh cứ được mười mấy giây lại tắt, mỗi lần trước mặt tối lại toàn thân tôi sẽ căng cứng, giống như giây tiếp theo sẽ có một con ma bổ nhào xuống vậy.
Tôi lập tức ho lên một tiếng, trước mắt sáng lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Cứ đi đứt quãng như vậy cho đến khi tới tầng sáu, trạng thái tâm lý dần dần ổn định lại.
Tôi có chút mệt, cứ nghĩ sẽ leo thêm một tầng nữa rồi sẽ dừng lại nghỉ ngơi, ba bảy hai mươi mốt, cứ nghỉ ngơi ba lần như vậy là có thể về đến nhà rồi, cũng không chậm như trong tưởng tượng.
Trong khoảnh khắc trước khi chiếc đèn thông minh điều khiển bằng âm thanh tắt, có một âm thanh vang lên trước cả tiếng ho của tôi, tôi vô cùng chắc chắn âm thanh đó không phải là do tôi tưởng tượng ra.
m thanh đó cũng chỉ nhanh hơn tiếng ho của tôi đại khái chưa đến 1 giây, nhưng tôi biết chắc chắn rằng âm thanh đó không phải là của tôi.
m thanh đó bay bổng, nhưng lại giống một chiếc búa đá đập mạnh lên đầu tôi.
Trong phút chốc lông tơ dựng đứng. Ngay chính lúc này, trước mắt lại có ánh sáng. Tim tôi nhảy lên đến cổ họng, theo bản năng muốn quay lại.
Vừa quay đầu lại, tôi hoàn toàn bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt, bởi vì cầu thang đi xuống đã không thấy đâu nữa rồi.
Tất cả trở về khung cảnh lúc tôi vừa bước vào cầu thang tầng 1.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mà đập thẳng vào mắt tôi là con số “7” màu đỏ vô cùng lớn hiện lên ở bức tường tầng trên.
Con số 7 màu đỏ vặn vẹo kia như một cái miệng lớn vô cùng khát máu, giây tiếp theo liền muốn nhào đến nuốt chửng lấy tôi.
Bản năng thúc giục tôi nhanh chóng chạy đến cửa cầu thang ở bên cạnh, tôi không thể dừng lại trong cái cầu thang này thêm một giây nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thang-may-doat-mang/chuong-2.html.]
3.
Con số 18 trong tầng lầu lại một lần nữa đánh bại ý chí của tôi, hai chân hoàn toàn không còn sức lực, tôi ngồi bệt luôn xuống dưới mặt đất lạnh lẽo âm u.
Những bậc thang tầng dưới biến mất, lúc này bản thân đang ở tầng 18, còn có tiếng ho nhẹ quỷ dị vừa rồi, tất cả những thứ này khiến cho buổi tối hôm nay trong phút chốc biến thành một cảnh trong phim kinh dị rồi.
Tôi đột nhiên nhớ đến những lời bà nội đã dặn, hôm nay là ngày cô hồn, nhớ kĩ nhất định phải về nhà trước khi mặt trời lặn.
Tất cả đã quá muộn rồi, tôi không biết tiếp theo sẽ còn xảy ra những chuyện đáng sợ gì nữa.
Tôi có chút xúc động muốn buông bỏ chính mình, con người lúc rơi vào trạng thái cực đoan, cơ bản là sẽ có hai phản ứng, hoặc là đứng lên đấu tranh, hoặc là trốn chạy.
Nhưng tôi muốn trốn cũng không trốn được, muốn cùng ai hoặc là nói đấu tranh với cái gì tôi cũng không hề biết.
Bây giờ không quan tâm nhiều đến thế nữa, sau khi ngồi xuống đất tạm nghỉ một chút, tôi quyết định mau chóng đi tìm kiếm sự giúp đỡ của các gia đình sống trong tầng này.
Chỉ cần có người xuất hiện là có hy vọng, bây giờ tôi một thân một mình mới thật sự là nguy hiểm.
Mỗi tầng đều có 4 nhà sinh sống, trái phải mỗi bên hai nhà, tôi bò dậy chạy đến hành lang bên phải, ra sức bấm chuông cửa nhà 1801.
m thanh lớn phát lên trong đêm tối tĩnh lặng lại càng vang vọng, giống như một trái b.o.m ẩn sâu trong nước.
“Có ai không? Xin hãy mở cửa cho cháu, giúp cháu với, cầu xin bác, hãy giúp cháu với, nhanh mở cửa đi ạ!
Tôi ra sức hét lớn, lòng can đảm của tôi lúc này đã đạt đến cực hạn, tôi sợ âm thanh của tôi sẽ thu hút ma quỷ đến.
Được khoảng hơn 1 phút, tôi đã gõ cửa đến đau cả tay, bên trong cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì cả. Cả hành lang đều đã trở lại dáng vẻ yên tĩnh đến rợn người.
Theo lý mà nói động tĩnh lớn như vậy, nếu như nhà 1801 không có ai, thì nhà đối diện 1802, hay cả hai gia đình nằm bên trái cũng nên bị kinh động đến chứ.
Lẽ nào tôi lại đen đủi đến như vậy? Vừa vặn 4 nhà tầng 18 đều không có ai ở nhà hay sao?
Tôi không tin, tôi gần như phát điên qua đập cửa nhà 1802, tôi không tin, tôi không tin, sau đó tôi lại lao đến hành lang bên trái đi gõ cửa hai nhà còn lại.
Nhưng tay tôi đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, bởi vì đập vào mắt tôi là 4 số vô cùng rõ ràng trên cửa: 1801.