Thăng cấp thành bà nội - 03
Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:10:34
Lượt xem: 220
(Phần 3)
8.
Ha ha.
Nhìn hắn ấm ức kìa.
Đúng vậy.
Hắn cứ liên tục gọi cho tôi, và tôi đã đưa hắn thẳng vào danh sách đen.
Hiện tại lại tìm ba hắn đi giúp hắn. Thật đúng là ba con ruột.
"Mẹ con là người thích chuyện bé xé ra to. Lúc trước cũng nhất định phải ly hôn với ta. Ta chỉ là gặp dịp thì chơi thôi. Này. Con cũng vậy, không phải chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi sao, có gì đáng để coi trọng.”
“Một góa phụ có con, lại khiến con nhất định phải ly hôn. Thật đúng là làm cho ta mất mặt mà.”
Anh chồng cũ trừng mắt nhìn Cố Phong.
"Ba, nếu không phải là lúc trước mẹ con bảo con cưới Dương Tuệ, người con cưới lúc trước chính là Tiểu Vân."
“Cuộc sống hiện tại của cô ấy không tốt, đều là nguyên nhân do con.”
“Con nói muốn cưới cô ấy thì sẽ cưới cô ấy.”
“Ba cũng là đàn ông, ba đã cưới dì Tuyết thì nên hiểu vì sao con phải cưới Tiểu Vân chứ.”
Cố Phong không vui buột miệng nói.
“Nói hay lắm! Cố Phong, tôi thật sự là sinh ra được một đứa con trai tốt, còn gọi tiểu tam là dì Tuyết. "
Tôi vỗ tay bốp bốp bốp.
Tôi thực sự rét lạnh thay cho Cố Lan.
Hắn biết rõ Lưu Như Tuyết là tiểu tam làm cho gia đình Cố Lan tan vỡ, bây giờ còn từng câu từng lời kêu là dì Tuyết.
Hai ba con đối diện đồng thời biến sắc.
“Mẹ.”
“Tiểu Lan.”
Khi nghe thấy tiếng hai người gọi nhau, tôi gần như phun ra bữa ăn vừa ăn.
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ anh.”
“Tông Chí Quốc, anh cũng đừng gọi tôi là Tiểu Lan, vợ anh ra ngoài rồi.”
Tôi nhíu mày.
Lưu Như Tuyết mặc sườn xám màu trắng như răng, trông như một phu nhân quý phái.
Mà bên cạnh cố ta chính là Bạch Vân mặc trang phục hương phong nhỏ.
Nhìn thấy tôi, cô ta lập tức cách Lưu Như Tuyết xa một chút.
Hai người này đứng cùng một chỗ, không biết còn tưởng rằng là mẹ con ruột.
Khí chất vị trà xanh tuyệt vời.
Người vây xem chung quanh càng ngày càng nhiều.
Rất nhiều người tôi quen biết.
Tông Chí Quốc đến gần vài bước, sắc mặt rất khó coi, hạ giọng:
“Cố Lan, có chuyện gì từ từ nói, đừng đùa. Đi, vào phòng.”
Tôi lạnh lùng cười:
“Có cái gì không thể nói.”
“Cố Phong, anh và Dương Tuệ ly hôn, thì anh sẽ không phải là người thừa kế Cố thị tôi.”
“Anh cảm thấy ba anh tốt, dì Tuyết tốt, thì trực tiếp về Tông gia cũng được, đến công ty của ba anh cũng được, thậm chí đổi về họ Tông cũng được.”
“Anh không còn quan hệ với Cố gia tôi nữa.”
“Bà đây coi như nuôi không anh một hồi.”
Tôi nói thêm một câu, sắc mặt Cố Phong trắng bệch một chút.
Ba đứa con trai đi theo phía sau Lưu Như Tuyết mặt càng là khó coi, nhao nhao dùng ánh mắt căm thù nhìn Cố Phong.
Thằng con trai cặn bã này thật sự là giỏi.
Mang theo bạch nguyệt quang của mình cùng kẻ thù của mẹ ruột liên hoan.
“Chị à, đều là mẹ con ruột, có chuyện gì từ từ nói.”
Lưu Như Tuyết bước tới, cười híp mắt.
“Nhà họ Cố tôi chỉ có một đứa con gái, không có em gái gì.”
“Cho nên, Tông phu nhân về sau không nên kêu bậy.”
“Nếu cô đau lòng Cố Phong, có thể dẫn nó về nhà.”
“Tôi thật sự cảm ơn cô.”
“Thật đấy."
Tôi lạnh lùng cười.
Tôi cũng không sợ người khác xem náo nhiệt.
Cứ nói ra hết đi.
Tránh cho cao dán da chó này dán lên.
Tôi mặt không đổi sắc mang theo Dương Tuệ cùng Nam Nam hai người rời đi.
Chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng gầm rú:
“Mẹ, mẹ nhất định phải làm cho con trai trong ngoài không phải người đúng không? Mẹ nhất định phải ép con phải không? Mẹ cứ như vậy nhìn con trai mẹ không được hạnh phúc đúng không?”
Tôi vẫn chưa nói chuyện.
Dương Tuệ bên cạnh xoay người đi trước, cô lạnh lùng mở miệng:
“Cố Phong.”
“Lúc trước là anh theo đuổi tôi, là anh ở hôn lễ nói sẽ đối tốt với tôi cả đời. Một năm trước, anh nói anh gặp lại mối tình đầu của mình, muốn kết hôn với cô ta. Tôi bởi vì Nam Nam mới không đồng ý. Mẹ không ép anh. Anh mới là người lúc nào cũng ép mẹ. Anh đã không trưởng thành ngần ấy năm."
Sắc mặt Cố Phong trắng bệch:
“Dương Tuệ, cô còn mặt mũi nào mà nói, có phải cô xúi giục mẹ tôi cách chức tổng giám đốc của tôi không, đồ đàn bà độc ác.”
Tôi bước nhanh về phía trước, tát vào mặt hắn một cái:
“Cái tát này là thay mẹ anh đánh, đánh anh lòng lang dạ chó.”
Hắn còn chưa kịp phản ứng.
Tôi lại tát:
“Cái tát này là thay vợ anh đánh, đánh anh phản bội vợ anh.”
Cái tát thứ ba rơi xuống:
“Cái tát này là thay con gái anh đánh, đánh anh không xứng làm ba.”
Trên mặt hắn có mấy cái dấu bàn tay dị thường nổi bật.
Cả người hắn giống như là choáng váng, đứng ở nơi đó.
“A Phong. Dì à, nếu dì không muốn, dì cứ nói thẳng. Dì đánh mặt A Phong như vậy, còn bảo anh ấy sau này làm người thế nào.”
Bạch Vân xông tới, kéo tay hắn, bất mãn nhìn tôi.
Tôi xoa xoa lòng bàn tay đang đau nhức của mình:
"Bạch Vân, Cố Phong, hai người đừng tưởng rằng tôi làm ra cái này là chia rẽ hai người."
“Hai người là tình yêu đích thực, vậy thì ở bên nhau cho thật tốt.”
“Cố Phong không cần đi làm, mỗi ngày đều ở bên cạnh cô.”
“Thật sự, hai người rất xứng đôi, ở bên nhau đi.”
Tôi thở ra một hơi trọc khí, mang theo Dương Tuệ cùng Nam Nam nghênh ngang rời đi.
Thu hoạch được hai đôi mắt kính nể.
“Bà nội, vừa rồi bà thật là ngầu!”
Trong mắt nhóc con đều là ánh sáng.
“Ta cũng nghĩ mình rất ngầu.”
Tôi lại mang theo hai người đi dạo phố, nhìn thấy cái gì trực tiếp quẹt thẻ, loại cảm giác này thật sự là rất tốt.
9.
Cố Phong có thể là phát hiện tôi lần này là chơi thật.
Ban đầu còn mang theo Bạch Vân xuất hiện ở trước cửa.
Sau đó thì tự mình tới cửa.
Nhưng đều bị tôi đuổi đi.
Mỗi ngày tôi đều ra ngoài, mọi người trong giới đều nói tôi điên rồi.
Ngay cả hai anh trai của Cố Lan cũng gọi điện hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi chỉ nói tôi đã thông suốt rồi, muốn hưởng thụ cuộc sống không còn nhiều.
Hai anh trai còn phái hai đứa cháu trai tới chơi với tôi.
Đừng nói nữa.
Hai đứa cháu của tôi nếu không phải mang quan hệ huyết thống, tôi đều muốn bao dưỡng.
Một người lạnh lùng, nói rất ít, cực kỳ giống Hàn Thương Ngôn trong phim thần tượng tôi thích nhất.
Một mỹ nam khác, ngũ quan tuyệt mỹ, lại biết nói lời dí dỏm.
Ở bên họ, tôi cảm thấy mình hiện tại nhiều lắm cũng chỉ ba mươi tuổi.
Hôm đó, tôi vừa ngồi máy bay đi Hồng Kông uống trà chiều, nhận được một cú điện thoại rất bất ngờ:
“Xin chào, xin hỏi bà là bà nội của bạn học Cố Nam Nam sao? Bà có thể đến trường một chuyến không, tháng này em ấy đã trốn học hai lần rồi.”
Trốn học.
Cháu gái lớn thật đúng là phản nghịch.
Rõ ràng là chúng tôi rất hợp nhau trong những ngày này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/thang-cap-thanh-ba-noi/03.html.]
Con bé cũng không trang điểm màu khói và mặc trang phục hở hang.
Sao lại bắt đầu trốn học.
Tôi bảo trợ lý Lưu tra xét, phát hiện con bé lại đang hát ở một quán bar.
Tôi đã gọi trực tiếp cho con bé.
Khi tôi đến trường, con bé cũng đến.
Sắc mặt con bé trắng bệch, lấy ra một tờ giấy giả, nói mình đi bệnh viện.
Giáo viên chủ nhiệm của con bé tin vào điều đó.
Đáng tiếc, tôi mới từ chỗ trợ lý Lưu xem được video con bé hát.
Nếu không nhìn kỹ tờ giấy này, sẽ không thể phân biệt được đó là giả.
Tôi cam đoan với cô giáo rằng sau này con bé sẽ không trốn học, còn quyên góp 3 triệu mua thiết bị thí nghiệm cho trường học.
Cố Nam ở một bên bĩu môi, có chút không vui.
Tôi nắm tai con bé, trực tiếp hỏi:
"Thích ca hát như vậy sao, vì ca hát liền thi tốt nghiệp trung học đều không cần nữa?"
Nhóc con ngẩng đầu, kéo tay tôi, vui vẻ ra mặt:
“Bà nội, sao cái gì bà cũng biết. Bà nội, cháu nói cho bà biết, cháu muốn trở thành ca sĩ, muốn làm ngôi sao lớn, nhưng mẹ cháu cảm thấy như vậy không tốt, muốn cháu học chuyên ngành quản lý ở đại học. Cháu không thích.”
Quản lý?
Dương Tuệ đoán chừng là muốn cho con gái vào công ty.
Trên thực tế, điều đó đúng.
“Thành tích của cháu ta đã xem qua, trước đây cháu vẫn đứng trong top 100, nhưng gần đây đã tụt hạng. Nếu cháu thi vào đại học Bắc Kinh, ta sẽ thuyết phục mẹ cháu cho cháu tham gia chương trình Super Girl 101 do Weird Video tổ chức vào kỳ nghỉ hè.”
Tôi đã xem qua thành tích của Cố Nam, con bé thật sự rất thông minh.
Có chút yêu thích, có chút mơ ước cũng không có gì to tát.
Có lẽ sau khi vào chơi phát hiện không có gì thú vị liền trở về.
Nhớ lúc trước, tôi lớn lên ở cô nhi viện, khi còn bé thật ra tôi thích nhất là khiêu vũ, khiêu vũ ba lê.
Đáng tiếc, múa ba lê không phải một đứa trẻ mồ côi như tôi có tư cách học.
Cái gì cũng cần tiền.
Tôi chỉ có thể liều mạng học tập.
Sau khi lớn lên, thực hiện tự do kinh tế, tôi đăng ký một lớp múa ba lê, học mấy tháng, xem như hoàn thành giấc mộng thời thơ ấu.
Nhưng mà, đã quá muộn rồi.
Nhóc con ôm cánh tay tôi gào khóc, giống như một người điên:
“Cám ơn bà, cháu cam đoan, ba tháng tới cháu nhất định sẽ học tập thật tốt, cháu sẽ học chuyên ngành quản lý ở đại học. Cháu đã nghĩ kỹ rồi, nếu như cháu không lăn lộn được gì, thì về nhà kế thừa gia nghiệp.”
Nhìn xem, nhóc con này vẫn rất tỉnh táo.
Hai bà cháu chúng tôi đang đi ra ngoài, một nữ sinh mặc váy trắng rụt rè đi tới trước mặt chúng tôi:
“Chào bà nội ạ. Con có chuyện muốn nói với bà.”
Tôi vẫn chưa nói chuyện.
Nam Nam bên cạnh tôi đã nổ tung trước:
“Bạch Chi Chi, đây là bà nội tôi, không phải bà nội của cô, đừng có kêu bậy.”
Ồ.
Thì ra là con gái của Bạch Vân.
Nhìn kỹ, thật đúng là có tám phần tương tự.
Tôi vỗ vỗ tiểu sư tử xù lông:
“Nam Nam, ở trước mặt người ngoài phải biết lễ phép, chờ sau khi con thi tốt nghiệp trung học, phải cùng mẹ con học lễ nghi cho tốt.”
Lông của nhóc con trong nháy mắt mềm nhũn, đắc ý nổ tung mấy cái:
"Bà nội nói đúng, con nhất định sẽ học thật tốt.”
Nhóc con tên Bạch Chi Chi kia mặt tái nhợt, nhưng vẫn đi tới trước mặt tôi, như là cố lấy dũng khí:
"Bà nội, chú Cố bị bệnh, hiện tại đã nằm viện hơn một tuần, mỗi ngày chú ấy đều gọi mẹ, chú ấy rất nhớ bà."
“Thật đấy, con không có nói dối.”
“Nếu người có thời gian có thể đi thăm chú ấy không?”
10.
Ồ, bệnh rồi.
Tôi hình như đã nghe Tiểu Lưu nói qua.
Tôi bình tĩnh nhìn cô bé trước mắt.
Cổ tay và trên cổ đeo trang sức khảm kim cương của nhà T, mặc váy giá cả cũng rất đẹp mắt.
Cố Phong đối với cô con gái không m.á.u mủ này thật tốt.
Đưa nó đến trường quý tộc này, một năm tốn năm trăm ngàn.
Xem ra trong tay hắn vẫn có tiền.
Phải để cho Tiểu Lưu điều tra, tiền trong tay hắn còn có bao nhiêu.
“Bà nội.”
Cố Nam cắt ngang suy nghĩ của tôi, sắc mặt có chút kích động.
Khóe miệng Bạch Chi Chi nhếch lên, dáng vẻ như đã tính trước.
Vẫn còn trẻ mà.
Một ít tiểu tâm tư vẫn là giấu không được.
Tôi cười nhạt:
"Nhóc con, trở về chuyển lời cho mẹ cháu, thừa dịp khi còn tốt liền thu tay lại đi, đừng giỏ trúc múc nước công dã tràng."
“Ta cũng cảnh cáo cháu, không nên dùng thủ đoạn đó với Cố Nam nữa.”
“Lại có lần sau, cháu cùng mẹ cháu từ đâu tới, ta có thể cho các người cút về nơi đó.”
“Còn cháu nữa, cho dù ngày nào đó mẹ cháu thật sự đăng ký kết hôn với Cố Phong, cháu gái mà ta nhận định chỉ có một mình Cố Nam.”
“Cháu họ Bạch, cứ coi như là Cố Phong cho cháu đổi họ, vĩnh viễn cũng sẽ không là huyết mạch của Cố gia ta, hiểu chưa?"
Cô bé lập tức mềm nhũn trên mặt đất.
Tôi không muốn đối với một đứa nhỏ nói chuyện tàn nhẫn như vậy.
Nhưng chỉ là bởi vì nhìn thấy nó, tôi liền nhớ tới tin nhắn Tiểu Lưu từng gửi cho tôi.
Cô bé này ở trường học dám liên hợp những người khác ở sau lưng nói lời đồn đãi Cố Nam.
"Bà nội, sao bà lại tốt như vậy. Những thủ đoạn kia của Bạch Chi Chi cháu căn bản không để vào mắt.”
Cố Nam vui vẻ, giống như một con khổng tước nhỏ kiêu ngạo.
Tôi phát hiện, tôi càng ngày càng giống trưởng bối.
Cũng càng ngày càng quen nhóc con này gọi tôi là bà nội.
Thời gian ba tháng nháy mắt đã qua.
Tiệm bánh ngọt của Dương Tuệ đã khai trương.
Công việc rất tốt.
Nụ cười trên mặt cô càng lúc càng nhiều, thoạt nhìn giống như chỉ mới hai mươi tuổi.
Điểm thi đại học của Cố Nam cũng không tệ.
Tôi tìm cháu trai lớn của tôi, đưa Cố Nam vào công ty giải trí của nó, còn tìm một người đại diện không tồi chăm sóc nó.
Cố Nam đúng là một mầm non.
Mới vào chương trình giải trí kia, đã vào lớp A.
Và tôi trở thành fan hâm mộ của con bé.
Mỗi buổi công diễn tôi đều đến hiện trường, cổ vũ cho con bé.
Làm một fan giàu có như tôi, tôi đã cung cấp tất cả các vật phẩm hỗ trợ cho con bé.
Cũng thỉnh thoảng rút thưởng.
Người hâm mộ của con bé gọi: Southern Wind cũng bởi vì tôi là fan lớn tuổi nhất.
Weibo của tôi cũng có gần 100.000 người hâm mộ.
Cố Nam càng ngày càng nổi tiếng.
Tôi cũng từ chỗ tiểu Lưu biết được, sau khi Cố Phong xuất viện, liền chia tay với Bạch Vân.
Bởi vì ba ruột của Bạch Chi Chi xuất hiện.
Cũng coi như là một người có tiền.
Bạch Chi Chi luôn tác hợp cho ba mẹ ruột của nó.
Vì thế, Cố Phong bị đá.
Cố Phong cuối cùng cũng phát hiện vấn đề trong đơn ly hôn.
Còn biết cổ phần trong tay hắn cũng đã đến tay Dương Tuệ và Cố Nam.
Hắn tìm đến với tôi như điên như dại.
Tôi căn bản không muốn gặp hắn.
Hắn lại thật sự đi tìm ba ruột, nói muốn vào Tông thị làm việc.
Tông Chí Quốc gọi điện thoại tới chỗ tôi, thay con trai lão nói tốt, nói con trai lão biết sai rồi.
Đáng tiếc, lòng tôi so với tên trùm đánh cá mười năm g.i.ế.c chóc còn cứng hơn.
Nghe nói Cố Phong kiêu ngạo bị mấy đứa con trai Tông gia chèn ép ra khỏi Tông thị.
Hắn trở thành kẻ cô độc.
Thật sự là thiên đạo luân hồi.
-----------------------------------------
(còn tiếp)