Thâm cung - 8
Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:57:25
Lượt xem: 981
Tề Phong khẽ nhíu mày: “Hoàng hậu nói cái gì vậy!"
Ta cụp mắt xuống, Tề Phong nhìn ta một lúc lâu, kéo ta vào lòng, thở dài nói: "Như Quân, nàng lại cảm thấy trẫm đối với Hạo nhi hoàn toàn không có tình cảm phụ tử sao? Trẫm coi trọng Thái tử, nhưng trẫm cũng là phụ thân của Hạo nhi và Minh nhi. Nàng làm sao có thể không tin trẫm như thế? Cung nhân bên cạnh Hạo nhi đều là trẫm lựa chọn kỹ càng, nàng lại thay thế toàn bộ, chẳng lẽ nghi ngờ người làm phụ hoàng như trẫm đây sẽ hại Hạo nhi hay sao?"
Ta nghe hiểu những lời này ẩn chứa nghi ngờ, càng hiểu được Tề Phong một khi mở miệng ra là muốn ta đáp lại, cho nên ngày đó ta liền cho đổi lại những cung nhân trước đây về bên cạnh Tề Hạo.
Nếu muốn thí quân (Đi quân cho đối phương bắt để đổi lại một lợi thế khác hoặc chiếu hết Tướng đối phương, đại khái là muốn g-iết vua), trước tiên phải tiêu trừ sự nghi ngờ của Tề Phong, nghe lời là điều hắn thích nhất.
Ban đêm, khi ta mở cửa sổ ra, một bóng người áo đen giống như bóng ma xông vào, ta còn chưa kịp kêu lên đã bị hắn bịt miệng và mũi lại, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai ta: "Là ta."
Lời đồn đãi trong cung chủ yếu là bịa đặt, nhưng cũng có một phần sự thật. Chẳng hạn như chuyện tư tình giữa ta và mã phu Thẩm phủ.
Hắn vốn là giang hồ du hiệp, cái gọi là vào phủ nuôi ngựa chẳng qua là tâm tính của một gã thiếu niên, muốn âm thầm đến trả thù nhị tiểu thư của Thẩm phủ mà thôi. Không ngờ một đi hai tới lại rơi vào lưới tình, từ đó đêm nào cũng trèo tường vào. Sau đó ta vào cung, hắn liền bị Thẩm phủ ám sát, sống c-hết không rõ.
Hai tay ta run rẩy sờ sờ mặt mày hắn: “Bọn họ nói ngươi đã c-hết, Tiêu Nam, ta tưởng ngươi đã c-hết."
Tiêu Nam tàn nhẫn đẩy ta vào tường, hung hăng cướp răng môi ta rồi oán hận nói: "Nửa năm trước nàng ở dưới tường cung nhìn thấy quỷ sao? Nếu đã nhìn thấy ta, vì sao người của ta liên lạc với nàng, nàng không đáp lại?"
Ta không để ý tới sự tức giận của hắn, hoảng sợ nói: "Làm sao ngươi vào đây được? Sao ngươi có thể vào được chỗ ta?! Chỗ này của ta có tai mắt của Tề Phong đấy!"
Tiêu Nam hừ một tiếng: “Quả thật có không ít tai mắt, ta phải mất một tháng mới tìm hiểu được đội được tuần tra nơi này của nàng."
Trong mắt hắn lộ ra vẻ tức giận: “Vì sao nàng lại không cho ta ở bên cạnh Hạo nhi? Nàng muốn hắn c-hết sao?!"
Ánh mắt ta chợt lóe, trong lòng ta biết hắn đã thăm dò rõ tình cảnh hiện giờ của Tề Hạo, liền thấp giọng nói: "Ta đổi cung nhân Tề Phong an bài cho Hạo nhi là đã nghịch ý hắn, ta không muốn hắn dấy lên nghi ngờ nên lấy lại lòng tin của hắn."
Ngước mắt nhìn hắn ta vội vàng nói: “Ngươi mau đi đi! Mau rời khỏi đây! Nếu không ngươi và Hạo nhi đều sẽ c-hết!"
"Tề Phong sẽ không động thủ nhanh như vậy." Tiêu Nam hừ lạnh một tiếng: “Hạo nhi nhất định sẽ làm ầm lên tìm ta, ngày mai nàng chỉ cần làm bộ không để ý đến hắn, để hắn đi."
“Không được!" Ta quả quyết cự tuyệt: “Ngươi không biết Tề Phong hắn...".
"Thẩm Như Quân!" Tiêu Nam đột nhiên ôm eo ta, ánh mắt đỏ thẫm: “Nàng để cho nhi tử của ta gọi kẻ thù của ta là phụ thân ta còn chưa tính sổ với nàng! Nàng còn không cho phép ta xuất hiện sao?".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tham-cung/8.html.]
Ta tức giận: "Ai bảo ngươi đột nhiên rời đi?".
Tiêu Nam càng tức giận: “Ta bảo nàng chờ ta! Đó là cách nàng chờ đợi sao?! Nữ tử Đại Phong các người chờ tình lang đều bằng cách gả cho người khác sao?".
Ta tát vào mặt hắn: “Cút! Ngươi cút khỏi đây! Ngươi g-iết Hạo nhi ta sẽ lấy mạng của ngươi!"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tiêu Nam hơi bình tĩnh lại, tức giận nói: "Nàng đợi thêm một tháng nữa, ta sẽ mang các người đi."
Ta vẫn còn tức giận: “Đi? Ngươi cho rằng hoàng cung này là hậu viện của Thẩm phủ, ngươi có thể tùy ý ra vào sao? Nếu không phải ngươi từng cứu được Hạo nhi, nội viện hoàng cung này ngươi có thể vào được không? Vừa vào đã phải trả giá, ngươi còn muốn...".
"Ta cũng không có ý định ở lại hoàng cung Đại Phong, chỉ là lần trước quá vội vàng, không kịp nghĩ cách gặp nàng."
“Ngươi không có việc gì chạy vào hoàng cung làm gì?! Chán sống sao?!"
Ánh mắt Tiêu Nam lạnh lùng: “Tề Phong muốn mạng của ta, ta cũng muốn mạng của hắn."
"Ngươi nói cái gì?" Ta không kìm được trong mắt sợ hãi: “Ngươi muốn g-iết Tề Phong?"
"Thù g-iết cha đoạt thê, ta không nên g-iết hắn sao?" Ánh mắt Tiêu Nam tàn nhẫn: “Hắn còn g-iết muội muội duy nhất của ta."
Ta nhìn mặt mày hắn, nghĩ tới phong cảnh bắc quốc rộng lớn qua lời kể của hắn mấy năm trước, một ý niệm trong đầu nổ vang: “Mai phi?! Ngươi là người của Bộ tộc Cổ Tư?!".
"Muội muội ta không phải tên Mai, muội ấy tên là Ô Ân, tám năm trước vốn cùng anh hùng hán tử Bá Nhan của cộ bộ tộc Cổ Tư lưỡng tình tương duyệt (hai bên có tình cảm với nhau), vào đêm trước khi thành thân bị phụ vương ta bức gả vào Vương thất Đại Phong” Tiêu Nam trầm giọng: “Khi đó ta tuổi còn trẻ, bởi vì tức giận phụ vương chia rẽ Ô Ân và Bá Nhan nên một mình đến Đại Phong, ta muốn tìm cơ hội vào cung g-iết Tề Phong, cứu Ô Ân ra."
Tám năm trước, ta còn là thứ xuất (con vợ lẽ) nhị tiểu thư của Thẩm phủ bị khi dễ nhưng lại quỷ kế đa đoan, vì một gói bánh mây ta đã lừa được Tiêu Nam mới vào Đại Phong thành còn đang ngơ ngát, toàn bộ bạc đều mất hết, ngay cả quần áo đáng giá cũng bị ta lột.
Tiêu Nam mười tám tuổi tức giận, ỷ vào võ công cao siêu truy tung tích ta đến Thẩm phủ, hắn hạ quyết tâm muốn giáo huấn ta một trận thì tình cờ bắt gặp Đại phu nhân Thẩm phủ đang giáo huấn ta theo lịch hằng tháng, không hiểu sao lại bị ta lợi dụng để tránh bị trách phạt.
Sau đó, lương tâm ta cắn rứt, ta mang bạch dược đến phòng củi muốn vụng trộm thả người, lại bị Tiêu Nam đã sớm thoát khỏi nơi đó bịt miệng mũi ép vào tường đe dọa.
Đầu ta đập vào tường đau quá nên bật khóc, Tiêu Nam lại cho rằng hắn dọa ta sợ, vội vàng vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ.