THAM ĂN CHẾT CÔ ĐI! - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-15 19:58:01
Lượt xem: 354
04
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể đè nén sự nôn nóng trong lòng xuống, cố gắng chờ đợi đến thứ Hai.
Trải qua mâu thuẫn ngày hôm qua, dường như Trần Phương cố ý lôi kéo Cố Duyệt và Lý Điềm cô lập tôi.
Sau khi ăn xong bánh ngọt, họ lại cùng nhau đi xem phim ở trung tâm thương mại.
Vì thế, Trần Phương còn cố ý đăng lên vòng bạn bè, còn nói rằng là mình mời hai người khác xem phim.
Rất nhanh sau đó, đã có bạn học bình luận ở dưới vòng bạn bè hỏi cô ta thì sao tôi không đi.
Trần Phương trả lời vẻ mặt tức giận.
[Chu đại tiểu thư người ta ngay cả tớ cũng xem thường, làm sao có thể coi trọng vé xem phim tớ mời được chứ!]
[Nhưng tớ nghe nói Chu Thanh Thanh không chỉ xinh đẹp mà tính cách cũng rất tốt mà?]
[Đó đều là vẻ bề ngoài thôi còn bên trong thì, xì xì…]
Hai người một xướng một hoạ, cuối cùng họ dựng lên cho tôi hình tượng người xấu.
Lý Điềm thay tôi giải thích một câu còn chưa qua một phút thì đã bị Trần Phương xóa bỏ.
Mười một giờ tối, đúng lúc tôi tắt đèn thì ba người còn lại cười cười nói nói trở về ký túc xá.
Trần Phương cười ngọt ngào với giọng nói thô kệch:
"Duyệt Duyệt, Điềm Điềm, có các cậu ở bên cạnh tớ thật tốt, chúng ta vĩnh viễn là bạn thân!"
Cố Duyệt đáp lại:
"Ừm.”
Hình như Lý Điềm cũng sợ Trần Phương xấu hổ nên cũng thuận theo mà nói:
"Chúng ta đều là bạn tốt.”
Trần Phương không hài lòng với việc cô ấy dùng từ đều nên lại tức giận nói tiếp:
"Các cậu đều có tính cách thiện lương, nhưng có người thì xấu xa!"
Người chiếm tiện nghi lâu dài như cậu ta không biết xấu hổ mà còn nói tôi lòng dạ độc ác sao?
Không biết Cố Duyệt và Lý Điềm nghe xong có cảm nhận được gì hay không nhưng tôi thì cảm thấy rất ghê tởm.
Tôi đeo tai nghe mở phim truyền hình để xem, trong lòng nghĩ ngày mai nhất định phải tìm giáo viên hướng dẫn thay đổi ký túc xá mới được.
Nếu ở lại lâu hơn nữa.
Tôi sợ mình không nhịn được mà g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta mất.
Thật vất vả lắm tôi mới chịu đựng đến thứ Hai, tôi đã tìm được văn phòng giáo viên hướng dẫn, vốn định nói chuyện đổi ký túc xá nhưng kết quả không tìm được người.
Thầy giáo bên cạnh tốt bụng nói với tôi:
"Bạn học, giáo viên hướng dẫn của các em xin nghỉ một tuần, có chuyện gì thì chờ thầy ấy trở về rồi nói sau!"
05
Tôi không thể chờ đợi được nữa.
Nếu tiếp tục ở chung một phòng với Trần Phương, nếu cô ta không c.h.ế.t thì tôi sẽ phát điên lên mất.
Từ lúc trọng sinh trở về, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng.
Trong mơ, tôi thấy Trần Phương đang nghiến răng nghiến lợi uy h.i.ế.p tôi nói muốn tiền, nếu không thì kéo tôi nhảy lầu.
Lúc cô ta uy h.i.ế.p tôi, thịt mỡ trên mặt rung lên hung tợn một cách đáng sợ, thế cho nên mỗi ngày tôi đều bị cái đầu lợn ở trong mơ của Trần Phương doạ tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tham-an-chet-co-di/chuong-2.html.]
Cho dù tôi nói như thế nào thì giáo viên ở bên cạnh cũng nói câu đó, phải chờ giáo viên hướng dẫn trở về thì mới xử lý mới được, ông ấy mặc kệ lớp chúng tôi cũng không có cách nào thay tôi làm chủ được.
Ông ấy còn khuyên tôi và nói rằng giữa bạn học có xung đột với nhau là chuyện rất bình thường, những sinh viên đại học như chúng tôi sớm muộn gì cũng phải bước vào xã hội.
Thay vì trốn tránh thì không bằng tập làm quen, tranh thủ hòa hợp với người bạn cùng phòng mà tôi có mâu thuẫn.
Đạo lý này thì không sai.
Nhưng ông ấy vẫn đánh giá thấp mức độ ác độc của nhân tính.
Tôi cũng không có cách nào giải thích cho ông ấy về những gì tôi đã trải qua trong kiếp trước.
Nếu thật sự nói ra thì chắc tôi sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần mất.
Bởi vì có nhiều sinh viên bị trầm cảm rồi phát điên.
Con đường đổi ký túc xá không đi được thì tôi chỉ có thể rời đi trước.
Lúc trước vừa hay tôi nhận được thư thông báo trúng tuyển, bố mẹ đã nói sẽ mua cho tôi một căn nhà ở ngoài trường.
Là tôi ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ cho rằng mình đã trưởng thành nên phải học cách hòa nhập với cuộc sống tập thể.
Nghĩ đến đây, tôi hận không thể tự vả vào miệng mình một cái.
Năm học mới vừa bắt đầu chưa tới một thằng, tôi cũng không đủ can đảm để tìm người nhà giải quyết.
Nghĩ tới nghĩ lui, đều không có cách nào tốt, bất đắc dĩ tôi đành phải quay trở về ký túc xá.
06
Chân trước vừa vào cửa thì chân sau đã thấy hàng chuyển phát nhanh đặt trên bàn tôi.
Lý Điềm dời tầm mắt khỏi di động, cười nói với tôi:
"Thanh Thanh, vừa rồi tớ đi lấy chuyển phát nhanh vừa hay nhìn thấy đồ của cậu nên tiện tay mang lên luôn.”
Trạm chuyển phát nhanh của trường chúng tôi mở ở cổng trường, ở chung ký túc xá giúp lấy về là chuyện bình thường.
Tôi nói với Lý Điềm một câu cảm ơn.
Quay đầu liền nhìn thấy hộp chuyển phát nhanh hình vuông, trong lòng vang lên vài tiếng "lộp bộp".
Bao bì quen thuộc này, đây không phải là chocolate rượu nhập khẩu kiếp trước bố mẹ gửi đến cho tôi sao?
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Lúc đó bố mẹ tôi đang đi du lịch nước ngoài, họ nhìn thấy cái gì cũng muốn mua cho tôi.
Trước chocolate thì tôi còn nhận được thực phẩm chức năng bảo dưỡng nhan sắc mà các cô gái ăn, có lúc thì bột cà phê xay rồi vòng cổ ngọc trai mới toanh…
Tôi còn đang ngây người thì Trần Phương bên cạnh bắt đầu nói kháy tôi.
"Ai nha, nhìn xem người ta đặt nhiều hàng chuyển phát nhanh như vậy, không hổ danh là thiên kim hào môn mà!"
“Lần này lại là cái gì nữa đây? Nhìn bao bì chắc là không rẻ đâu nhỉ?”
Nếu là lúc trước thì tôi có thể lập tức mở hàng chuyển phát nhanh ra rồi chia sẻ đồ ăn vặt với mọi người.
Nhưng hôm nay, tôi chỉ nhét vào tủ chuyển phát nhanh, sau đó ngồi vào máy tính bắt đầu bận rộn với bài tập sau giờ học.
Lúc ăn trưa, nhân lúc mọi người trong ký túc xá ra ngoài ăn cơm, còn tôi thì ôm hộp chocolate rượu đi ra ký túc xá.
Từ sau khi nhận được chuyển phát nhanh này tâm trạng tôi vẫn luôn đứng ngồi không yên.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải xử lý thứ này mới được.
Phía sau ký túc xá có một rác lớn, tôi ném đồ vào rồi thở phào nhẹ nhõm đi căn tin ăn cơm.
Nhưng không đợi tôi cơm nước xong, bạn cùng phòng Lý Điềm đã gọi điện thoại tới cho tôi.
"Trần Phương đã xảy ra chuyện rồi, Thanh Thanh, cậu mau trở về ký túc xá một chuyến đi!"