Thà Làm Ngọc Nát - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-05-03 23:01:17
Lượt xem: 3,898
Ngày nào ta cũng lẻn ra ngoài gặp thế tử.
Ở cùng chàng trong căn nhà nhỏ tồi tàn, đưa cơm cho chàng, bôi thuốc cho chàng, giúp chàng ủ ấm giường.
Chàng không hỏi ta tại sao luôn xuất hiện vào nửa đêm, cũng không hỏi ta đi đâu, ban ngày làm gì.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Một hôm ta hỏi chàng, sao chàng không hỏi ta tại sao ban ngày không đến?
Chàng mỉm cười, hoàn toàn tin tưởng ta: "Ta không hỏi, khi nào ngươi muốn nói, tự nhiên sẽ nói."
Nhìn xem, thế tử luôn như vậy, tùy tiện nói một câu, cũng có thể lay động lòng người.
Ta luôn lén nghĩ, giá như thời gian trôi chậm lại một chút, để ta có thêm thời gian ở bên thế tử thì tốt biết bao.
Nhưng, tụ rồi cũng có lúc tàn, thời gian ta trộm được, sở hữu thế tử, cuối cùng cũng có một ngày kết thúc.
Hôm đó, ta lại đến Bắc phủ, thấy trước cửa đậu xe ngựa của Vương phủ, trong sân đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào...
Ta biết, người của Vương phủ đến đón thế tử rồi.
Chàng là con một của Vương phủ, Vương gia sẽ không thực sự không cần chàng, chàng trở về Vương phủ, vẫn là thế tử, còn ta thì sao? Thân phận của ta sẽ mãi mãi không thay đổi.
Vương gia vốn đã vì chuyện chàng chơi bời mà nổi trận lôi đình, nếu phát hiện ra sự tồn tại của ta, nếu biết nương ta là kỹ nữ Dương Châu thì sao có thể dung thứ cho ta?
Ngưỡng cửa Vương phủ quá cao, không phải nơi ta có thể với tới, tiền đồ của thế tử, cũng không phải thứ ta có thể nhúng tay vào, nếu ta không biết tiến biết lùi, Vương phủ có hàng ngàn cách để khiến ta biến mất.
Ta không tiến lên nữa, lặng lẽ về nhà.
Ngày hôm sau, ta như thường lệ đến phòng của Tiết Kim Chi quét dọn, phát hiện nàng ta đang ngồi bên cửa sổ, nhìn những chú chim sẻ nhảy nhót trên cành cây, vẻ mặt buồn rầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tha-lam-ngoc-nat/chuong-8.html.]
Ta không biết tại sao nàng ta lại như vậy, cũng không hỏi, chỉ đoán rằng, có phải đại phu nhân đã định sẵn hôn sự cho nàng ta, nhưng nàng ta không vừa ý không?
Ta không thể biết được, những ngày này, ta chỉ lo nghĩ đến thế tử, chuyện xảy ra trong nhà, ta không biết gì cả, dọn dẹp xong, ta liền lui ra.
Ra khỏi cửa, ta thấy nha hoàn thường ngày chải đầu cho Tiết Kim Chi đang trốn sau phòng Tây, khóc nức nở.
Ta ôm chổi đi tới, hỏi nàng: "Hoàng Xuân tỷ tỷ, sao vậy?"
Hoàng Xuân ngẩng đầu lên, nhìn ta đẫm nước mắt, miệng mếu máo, khóc càng tủi thân hơn nhưng giọng nói rất nhỏ, không dám để người khác nghe thấy: "Tiểu thư được chọn vào cung rồi, đại phu nhân bảo ta đi theo tiểu thư vào cung nhưng ta đã định hôn với Tiểu Ngũ ca ca, năm sau sẽ thành thân nhưng giờ lại phải vào cung, e rằng phải làm bà cô già cả đời, không thể ra ngoài được nữa."
Hoàng đế hiện tại, cùng tuổi với cha ta, Tiết Kim Chi tuổi trẻ xuân thì, lại phải đi hầu hạ một ông già, chẳng trách nàng ta buồn rầu như vậy.
"Vậy sao tỷ không cầu xin đại phu nhân?"
Hoàng Xuân lắc đầu: "Ta hầu hạ tiểu thư mười năm, là người hiểu tiểu thư nhất, đại phu nhân sẽ không đồng ý, huống hồ, trong phủ có tỷ muội nào không có người thương? Ai sẽ nguyện ý đi thay ta chứ?"
Nàng che miệng, khóc rất thương tâm.
Nhưng trong lòng ta lại nảy ra một ý nghĩ.
Vào cung tuy cả đời không thể ra ngoài nhưng không lo ăn mặc, cũng không bị người khác tùy tiện bắt nạt. Còn ở lại Tiết phủ, không biết đến bao giờ sẽ bị đại phu nhân gả cho tiểu tư, sinh một đàn tiểu nô tài, cả đời trôi qua vô ích.
Với Hoàng Xuân mà nói vào cung là vực sâu vạn trượng nhưng với ta mà nói, lại là một cơ hội.
Dù sao, thế tử cũng sắp trở về Vương phủ, không cần ta chăm sóc nữa.
Im lặng một lúc, ta nắm lấy tay Hoàng Xuân, nói: "Ta sẽ thay tỷ vào cung."