Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tên Ta Sẽ Được Ghi Vào Sử Sách - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-05-14 13:12:35
Lượt xem: 5,356

Ta bước ra ngoài vài bước.

Các quan trong điện đều nhìn Lưu Ngọc, còn ta thì nhìn vào mặt Hạ Lệnh Chi và Bảo Định hầu.

Hạ Lệnh Chi cụp mắt xuống, ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhưng vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng cong lên của hắn nở nụ cười đắc ý.

Hắn vẫn như lời ta nói, có chuyện gì đều thể hiện ra mặt, chẳng tiến bộ gì cả.

Bảo Định hầu thì già dặn hơn nhiều, khoanh tay đứng một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, như thể chuyện này không liên quan gì đến ông.

"Ninh chưởng sự." Thái công công đi vòng từ phía trước đến, nói bên tai ta: "Thánh thượng nói có đã có ngài ấy, xin người không cần lo lắng."

Ta gật đầu.

Bên ngoài, Lưu Ngọc đã tiếp tục nói, hắn bắt đầu kể từ khi ta tự nguyện rời khỏi phủ Bảo Định hầu.

Nói đến thân thế của ta, hắn lại bảo là vô tình biết được.

Hắn nói, mười chín năm trước, ở Xuân Hồng lâu phố Đông có một kỹ nữ tên là Diệu Liên.

Diệu Liên bị khách làng chơi lừa gạt, có thai nhưng lại không thể nuôi dưỡng, vì vậy nàng ta định bỏ đứa bé.

Vừa khéo, Ninh nhị phu nhân muốn con gái nên đã đưa đứa bé gái đi.

Đứa bé gái đó chính là ta.

Chuyện này đã gây ra sóng gió ngập trời.

Ta mới biết, mấy năm nay ta ở hậu cung có bao nhiêu đôi mắt đang theo dõi ta.

Sau khi tan triều, ta ngồi bên ngoài ao sen cho cá ăn, thánh thượng ngồi xuống sau ta.

Hắn cẩn thận hỏi ta: "Thân thế của ngươi, trẫm đã kiểm tra rồi, ngươi đừng để trong lòng, có phải hay không đối với trẫm mà nói đều không thành vấn đề."

"Vi thần biết, không hề lo lắng."

Ta đỡ hắn ngồi xuống, đưa cho hắn một nắm thức ăn cho cá: "Vi thần rất vui, đang lo không có mồi câu thì có người chu đáo tặng đến."

Thánh thượng nhìn ta, ta nháy mắt với hắn.

Hắn chỉ tay, cười nói, bất đắc dĩ nói: "Ngươi đấy."

Bí ẩn về thân thế càng ngày càng dữ dội.

Ta đọc những bản tấu hạch tội ta chất thành núi, chống má buồn chán.

"Không có chút mới mẻ nào." Ta nói với Thái công công: "Những quan văn này văn hay thì hay thật nhưng mắng người thì chẳng ra gì."

Thái công công bật cười.

"Ninh chưởng sự muốn làm gương cho họ sao?"

Ta uống một ngụm trà, nhướng mày nhìn hắn: "Ngày mai ta thay ngài lên triều?"

Ta tuy là chưởng sự trước mặt thánh thượng nhưng người vẫn luôn đi theo thánh thượng lên triều là Thái công công.

"Được chứ." Thái công công che mặt cười nói: "Vậy ngày mai tiểu nhân sẽ trốn sau rèm xem kịch."

"Đảm bảo không làm ngài thất vọng." Ta dùng vải bọc đống tấu chương thành một gói rồi xách lên.

Hoàng hậu đang đỡ thánh thượng vào cửa, thấy ta, nàng cau mày, thái độ càng tệ hơn trước.

Rõ ràng, hoàng hậu rất để ý đến chuyện bên ngoài đồn ta là con gái của kỹ nữ.

Nàng nghiêm giọng nói: "Ninh Yến, dù sao ngươi cũng là nữ tử, lên triều đình thì ra thể thống gì?!"

Ta hành lễ với nàng, không nói gì.

"Không sao, trẫm cho phép." Thánh thượng ngồi xuống, vẫy tay với hoàng hậu, thuận miệng nói: "Ninh Yến không giống những nữ tử khác."

Sắc mặt hoàng hậu lập tức sa sầm lại.

Ta và Thái công công nhìn nhau, cả hai im lặng lui ra khỏi thư phòng, Thái công công đẩy ta, xuỵt một tiếng.

Trong thư phòng, hoàng hậu nổi cơn thịnh nộ.

Chương 16

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Hoàng hậu làm ầm ĩ rất lớn.

Thái hậu cũng bị kinh động.

Hoàng hậu đến, ta đang ở trong phòng dùng bữa trưa với Tử Đàn, nàng đuổi Tử Đàn ra ngoài.

Sau khi Tử Đàn ra ngoài, nàng lại trừng mắt nhìn ta.

Ta mời nàng ngồi.

"Ngươi cuối cùng muốn gì?" Hoàng hậu đứng ở cửa, đứng ngược sáng, sắc mặt lạnh lùng: "Từ ngày đầu tiên ngươi vào cung, ta đã muốn hỏi ngươi câu này."

Nàng không đợi ta trả lời, cũng không muốn nghe ta trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ten-ta-se-duoc-ghi-vao-su-sach/chuong-8.html.]

Bởi vì trong lòng nàng đã sớm có câu trả lời khẳng định.

"Quý phi? Hoàng quý phi?" Hoàng hậu đi vài bước, nhìn chằm chằm ta, từng chữ từng chữ nói: "Hay là hoàng hậu?"

Ta đặt tách trà đã pha cho nàng xuống, nhàn nhạt nói: "Người hiểu lầm rồi."

"Bản cung hiểu lầm?" Nàng kích động, quét sạch bát đĩa trên bàn xuống đất, gào lên: "Dục vọng của ngươi đều viết hết lên mặt rồi!"

Ta bình tĩnh nhìn nàng.

Mấy năm nay, hoàng hậu tuy bất mãn với ta nhưng đây là lần đầu tiên nàng trực tiếp xung đột với ta.

Ta biết nàng đang nhẫn nhịn.

Tại sao bây giờ lại không nhịn nữa?

"Nhưng ngươi không xứng." Nàng chỉ vào ta, mắt đỏ ngầu: "Ngươi không chỉ bẩn mà ngay cả xuất thân cũng bẩn."

Ta cười thầm trong lòng.

Thì ra nguyên nhân ở đây, nàng thấy ta bẩn.

Cho nên, không cần nhịn ta nữa, càng không cần tiếp tục tôn trọng ta.

"Tử Đàn, tiễn khách!" Ta cúi mắt vuốt ve ống tay áo: "Nơi này của chúng ta bẩn, đừng làm bẩn thân thể ngọc ngà của nương nương."

Tử Đàn khom gối mở cửa cho hoàng hậu.

Những năm này, dù là ta hay thánh thượng đều giữ lễ, ta cũng chỉ làm những việc mình nên làm và có thể làm, ở chung với thánh thượng, chưa từng có chút gì không ổn.

Hoàng hậu phòng bị ta, ta có thể hiểu nhưng ta cũng không cần phải chứng minh sự trong sạch không nói rõ được với nàng.

Nhưng lời nàng nói hôm nay thì không có ý nghĩa gì. Tôn trọng là phải có qua có lại, nàng không tôn trọng ta, đương nhiên ta cũng không cần phải nể mặt nàng.

"Ninh Yến!" Mặt nàng đỏ bừng, mắt đỏ ngầu: "Ngươi là cái thá gì, bản cung muốn ngươi c h ế t, chẳng khác gì bóp c h ế t một con kiến."

Ta hơi gật đầu: "Ninh Yến vô cùng sợ hãi."

Hoàng hậu tức giận định đi, quay lại thấy Tử Đàn, nàng giơ tay định đánh, ta nhàn nhạt nói: "Nương nương hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hãy đánh!"

"Ngươi cứ chờ đấy." Hoàng hậu chỉ vào ta, phất tay áo bỏ đi.

Tử Đàn lo lắng nhìn ta, ta véo mặt nàng, cười nói: "Nàng ta đến đây là để xé rách mặt với ta, ta nhịn mới là không nể mặt nàng ta."

Tử Đàn bật cười: "Người lúc nào cũng vậy, đao kề trên đầu rồi mà vẫn không quên trêu ta."

Ngày hôm sau, ta lên điện Kim Loan.

Triều đại này tiếp nối triều đại trước, nội đình đặt nữ quan. Nữ quan trong nội đình có quyền hạn rất lớn nhưng chưa từng có tiền lệ được theo thánh thượng lâm triều.

Ta đi theo thánh thượng, từng bước từng bước đi về phía điện Kim Loan.

Đây cũng là lần đầu tiên ta đến đây.

Ta vừa xuất hiện, cả điện đều ồn ào, họ kinh ngạc đến nỗi quên cả hành lễ với thánh thượng.

Phải nói rằng, người đọc sách chính là người đọc sách, ngay cả khi mắng người cũng toát lên vẻ tao nhã.

Nhưng những người tao nhã này, năng lực làm việc lại không ra sao.

"Nữ tử sao có thể lên triều!"

"Thánh thượng, chuyện này thật quá hoang đường, triều đại chúng ta chưa từng có tiền lệ."

Ta mở chiếc hộp gỗ đã chuẩn bị sẵn, lấy ra một bản tấu chương.

"Suỵt!" Ta cầm một bản đọc vài chữ, lắc lắc: "Bản này là do vị đại nhân nào viết?"

Tát đại nhân ra khỏi hàng, vẻ mặt thanh cao nói: "Là ta."

"Bài văn của ngài viết không được." Ta nói.

"Một lúc thì nói quyền hạn của nữ tử không được lớn, một lúc thì nói xuất thân của ta hèn hạ, không xứng ở lại trong cung, không nêu bật trọng điểm, chủ đề cũng không đủ rõ ràng."

Sắc mặt Tát đại nhân thay đổi.

"Nói đến cái thứ nhất, quyền hạn của nữ tử trong nội đình không được lớn, vậy thì chi bằng Tát đại nhân vào cung đi, ngài là nam tử thì quyền hạn có thể lớn hơn một chút."

Tát đại nhân lập tức đỏ mặt.

"Nói đến cái thứ hai, là Ninh Yến không được ở trong cung, hay là người xuất thân hèn hạ không được ở trong cung?"

Tát đại nhân tức giận nói: "Là người xuất thân hèn hạ không được ở trong cung. Tát mỗ chỉ xem việc chứ không xem người."

Ta khoanh tay đi lại vài bước trong điện Kim Loan, rồi quay lại nhìn ông ta.

"Xin hỏi Tát đại nhân, thế nào là hèn hạ?" Ta hỏi.

 

Loading...