Tàng Đao - Chương 1-3
Cập nhật lúc: 2024-04-01 20:11:37
Lượt xem: 81
1.
Ta nhìn chằm chằm vào lồng màn thầu mới được ra lò, nước miếng suýt chút nữa không cầm được mà chảy ra.
Mặc dù như vậy nhưng ta vẫn nhớ kỹ lời lão đầu đã dạy rằng không bao giờ nhận đồ ăn của người lạ, rồi nghiêm khắc từ chối hai chiếc màn thầu trắng mà ông chủ đưa cho.
Ngay cả khi chúng nhìn trông rất ngon.
Khi biểu cảm của ông chủ gần như sắp khóc tới nơi ta mới nghiêm túc hỏi: "Gia đình ngươi gặp chuyện khó khăn gì không? Ta có thể giúp ngươi giải quyết, sau đó ngươi có thể dùng màn thầu để trả tiền thù lao.”
"Nàng ấy hỏi như vậy là rất gợi đòn đấy.” Ở gần đó có người không nhịn nổi nữa nên đã cẩn thận chỉ ra điểm không thích hợp trong lời của ta.
Vẻ mặt khi ông chủ nhìn người nọ giống hệt như nhìn thấy người thân vậy.
Người này nhịn cười rồi đưa cho ông chủ một túi đựng đồng xu nhỏ: "Ta có chuyện muốn nhờ vị nữ hiệp này giúp đỡ, nếu nàng ấy sẵn lòng dùng màn thầu thanh toán thù lao thì xin ông chủ hay cho nàng đủ lượng bánh bao nàng muốn."
Cứ như vậy ta nhận lấy hàng chục chiếc bánh bao, vừa ăn vừa đi theo người thuê mình tạm thời ra khỏi sạp hàng.
Ta vẫy tay chào ông chủ tỏ ý tạm biệt nhưng ông ta lại lặng lẽ quay mặt đi, nhất quyết không làm bất kỳ động tác đáp lại nào.
Có lẽ là vì đối phương sợ chọc vị ôn thần như ta quay lại lần nữa.
Ta nói ra suy nghĩ của mình, người kia cuối cùng cũng cười lớn: "Hoá ra nàng cũng biết sao."
Vậy ra hắn nghĩ ta là loại ngu ngốc không biết nhìn người sao?
Nói đùa.
Đi từ đầu đường đến cuối đường, từ chợ đến nơi hoang vắng cuối cùng người này cũng dừng bước hỏi: "Sao nàng không hỏi ta muốn nàng giúp mình làm việc gì?”
Ta chỉ vào thanh đao sau lưng: "Bởi vì ta không sợ.”
Người đó nhìn ta hồi lâu rồi đột nhiên mỉm cười.
Trong chốc lát ta có chút hoa mắt.
Khuôn mặt này kết hợp với nụ cười kia chắc hẳn xứng nổi với bốn chữ "Chi Lan Ngọc Thụ”* nhỉ?
*Dùng để nói về một người có tiền đồ triển vọng.
Sau khi cười xong hắn hành lễ với ta: "Công chúa, tại hạ Bùi Tông đặc biệt đến đây để đón công chúa về kinh."
Liên quan vấn đề này, câu trả lời của ta là: "Bị bệnh à?"
2.
Bùi Tông đã theo ta suốt hai ngày, hắn vì ta mà tiêu rất nhiều tiền lại không ngừng kể cho ta nghe về quá khứ mà ta không biết.
Tiên hoàng và tiên hoàng hậu cũng chính là cặp cha nương xui xẻo của ta, họ quá tốt bụng nhưng lại giành lòng tốt của mình ở một nơi từ trước tới này không có hai từ này nên đã bị thúc thúc ta tiễn về tây phương cực lạc.
Là huyết thống duy nhất của họ nên ta được một nhóm ám vệ liều mạng hộ tống ra ngoài.
Đâu biết rằng vào thời điểm đó có một người trong nhóm ám vệ lại có suy tính khác.
Lúc đó lão đầu nhà ta có chút giao tình với thủ lĩnh ám vệ nên sau khi thủ lĩnh ám vệ đột phá được vòng vây đã giao ta vào tay lão đầu và cầu xin ông ấy hãy bảo toàn mạng sống cho ta.
Chẳng qua là lão đầu nhà ta đã chán ngấy cảnh tranh giành cấu xé lẫn nhau trên giang hồ nên đã đưa ta về quy ẩn nơi đây.
Vừa quy ẩn đã là mười tám năm trôi qua.
Thúc thúc không nhìn thấy t.h.i t.h.ể của ta nên vẫn luôn cảm thấy ta là một mối nguy tiềm ẩn, ông ta chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm và truy sát ta suốt mười tám năm.
Nhiệm vụ này được chỉ đạo bởi Kiều Khôn - kẻ phản đồ của đội ám vệ năm đó.
Sau khi thúc thúc của ta đăng cơ, kẻ này đã thành lập một đội ám vệ mới thuộc về mình, chuyên thay ông ta giải quyết một số công việc mờ ám.
Tên của tổ chức ám vệ là Phúc Xà.
Kiều Khôn chính là thủ lĩnh của Phúc Xà.
"Phúc Xà?” Ta nhắc lại cái tên đó thêm lần nữa, nghĩ ngợi rồi lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ngực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tang-dao/chuong-1-3.html.]
Góc dưới bên phải của tấm khăn tay có thêu hình con rắn uốn lượn.
Ta đưa khăn tay cho Bùi Tông: "Ngươi có nhận ra ký hiệu này không?”
Đôi mắt của Bùi Tông hơi sững lại: "Công chúa, làm thế nào mà người có được chiếc khăn tay này?"
Làm thế nào mà có được nó?
Hôm đó ta được lão đầu phái ra ngoài làm một số việc, khi về mới phát hiện có điều gì đó không ổn.
Khi ta tìm thấy lão đầu thì đầu và thanh đao của ông ấy đã biến mất.
Bên cạnh t.h.i t.h.ể ông ấy có một tấm khăn tay như vậy.
Ta có thể đoán được chân tướng mà không cần Bùi Tông giải thích.
Chiếc khăn tay này là của Kiều Khôn, kẻ này không tìm thấy ta nhưng lại tìm thấy lão đầu nhà ta.
Bùi Tông nói: "Kiều Khôn không chỉ là thủ lĩnh của Phúc Xà mà hơn mười năm trước ông ta còn là một người có danh tiếng hiển hách trong giang hồ. Kẻ này có tâm trí kỳ quặc và sự háu thắng vô cùng mãnh liệt."
Vì thế Kiều Khôn đã g.i.ế.c c.h.ế.t lão đầu của ta, lấy đi đầu và thanh đao của ông ấy nhằm ép ta phải lộ diện, đồng thời là để giữ lại chiến lợi phẩm sau một lần chiến thắng.
Ta im lặng hồi lâu, lâu đến nỗi giọng nói của Bùi Tông lộ ra vẻ bất an: "Công chúa, lỡ như…"
Ta ngắt lời hắn: "Ta sẽ quay về với ngươi.”
"Ta muốn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Kiều Khôn, thay lão đầu nhà ta báo thù."
Đến lúc đó ta cũng sẽ mang đầu và binh khí của Kiều Khôn về để cúng tế vong hồn lão đầu nhà mình.
3.
Còn hai ngày nữa là bọn ta rời khỏi kinh thành nên ta và Bùi Tông mỗi người một ngả.
Ta thay hình đổi dạng và chuyển đến một viện ở sâu trong ngõ tại thành và lấy tên là Ngô A Kiều, thân phận là nữ nhi của một trưởng quỹ tửu lầu.
Sau một lần "trùng hợp" ta được kiệu khiêng vào Tôn phủ và trở thành "thiếp thất" thứ năm của tam thiếu gia Tôn phủ.
Tôn phủ có quan hệ thông gia lằng nhằng quanh co với Bùi thị. Mối quan hệ thân nhân như này Bùi thị còn rất nhiều, đa số họ đều coi Bùi thị như cái cây chọc trời rồi liều mạng muốn đưa nhi nữ của mình tới gia tộc này để có thể biến bản thân thành một dây leo trên thân cây cao là Bùi thị, cùng Bùi thị tận hưởng vinh hoa phú quý được tích lũy qua mấy đời.
Tôn Tam thiếu gia là một người theo chủ nghĩa vạn sự tùy duyên nên thê thiếp đều được lựa chọn theo sở thích cá tính của hắn ta, không giống như những hậu cung khác tranh đấu đến mức ngươi c.h.ế.t ta sống, hậu cung của Tôn tam có thể hình dung đơn giản bằng mấy từ vui vẻ thú vị.
Thế là ta vào cửa không bao lâu đã bị lôi vào nhóm ngồi lê đôi mách của thiếp thất. Trong lúc ăn hạt dưa và tán gẫu với bốn vị thiếp thất còn lại ta đã hiểu được một số tình hình về Bùi thị.
Tình hình hiện tại của Bùi thị không thể coi là quá tốt.
Tính cả triều đại này thì nhà họ Bùi đã trải qua ba triều đại. Phàm là bất kỳ thế gia nào trải qua ba triều đại mà không suy đều có thể coi là một gia tộc lớn, sự tồn tại của họ không chỉ là một hậu thuẫn mạnh mẽ cho tân vương mà còn là cái gai trong họng tân vương.
Nói tóm lại, hoàng đế vừa muốn nhận được sự ủng hộ của thế gia nhưng cũng ghét việc thế gia khoa tay múa chân đối với việc quản lý triều chính của mình. Cảm giác của thế gia đối với hoàng đế cũng tương tự, tâm lý của mỗi bên giống như "ngươi vừa muốn tiền của ta nhưng lại không muốn nghe lời ta”. Tóm lại, hai gia đình này giống như một cặp huynh đệ giả, bề ngoài hòa thuận nhưng khi có cơ hội lại muốn xé toạc nhau ra.
Tuy nhiên trong những năm gần đây, người nắm quyền nhà họ Bùi đã phạm sai lầm trong phán đoán và rơi vào cạm bẫy vài lần, tuy cạm bẫy không lớn không nhỏ, nên cũng không tới mức khiến toàn bộ nhà họ Bùi đều mất trong một sớm một chiều nhưng tình trạng ngang tài ngang sức với hoàng đế dần dần trở nên biến mất.
Người có cảm nhận sâu sắc nhất về những thay đổi nhỏ nhoi trong mối quan hệ giữa hai gia đình chắc chắn là Bùi quý phi trong cung. Bùi quý phi xuất thân từ một thế gia đại tộc, dung mạo sáng ngời xinh đẹp động lòng người lại vì hoàng đế mà sinh ra một vị hoàng tử, bao năm qua ân sủng không ngơi, phảng phất có thể ngang vai ngang vế với vị trung cung kia.
Kết quả ngay khi Bùi thị vừa sa sút, phụ quân từng ân ái ngày trước đột nhiên thay đổi sắc mặt. Sau nhiều lần quở trách, quyền lực mà Bùi quý phi vất vả gây dựng đã tụt dốc không phanh, không chỉ chịu vài lần buồn phiền uất ức mà ngay cả đứa con trai quý giá nhất của nàng ta cũng bị người ta tính kế mà suýt c.h.ế.t vì một lần cảm lạnh nhẹ.
Trải qua vài bài học sâu sắc, Bùi quý phi nhận ra tình thế lúc này vô cùng tồi tệ, hiển nhiên nếu không có sự ủng hộ và dung túng của hoàng đế thì sao những kẻ bại tướng dưới tay quý phi khi trước lại dám nhảy vào cắn người cơ chứ.
Hoàng đế đã nhắm đến Bùi thị, giống như một thợ săn kiên nhẫn từ từ dẫn con mồi về cái bẫy đã được giăng ra.
Cái c.h.ế.t của người kế vị tiếp theo của Bùi thị đã báo hiệu sự bắt đầu hoàn toàn của cuộc chiến này.
Sau khi cắn xong hạt dưa, trái cây cũng hết và nước trà cũng uống sạch không còn giọt nào ta lau khóe miệng và xoa xoa bàn tay bày tỏ rằng bản thân rất hài lòng với cuộc họp buôn chuyện ngày hôm nay và ta rất mong chờ cuộc họp tiếp theo diễn ra.
Một số tỷ muội tốt chào tạm biệt nhau rồi người nào quay trở lại sân viện của người nấy.
Sau khi ta vào phòng, trong phòng đã có một vị khách không mời mà đến đang ngồi. Ta mỉm cười với khách và nói: "Hoá ra ngươi là kẻ đã c.h.ế.t à."
Đúng vậy, Bùi Tông chính là người thừa tự đã c.h.ế.t trong một vụ ám sát.
Bùi Tông nhấp một ngụm trà: "Ta nghĩ mình nên cảm kích vụ ám sát đó. Nếu ta không c.h.ế.t làm sao có thể dùng kế kim thiền thoát xác mà tìm thấy công chúa?"
Ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn ta rồi nghiêm túc nói: "Được rồi, chúng ta hãy nói chuyện đi. Ta cần làm gì trong kế hoạch của các người?"