Tân nương mùa xuân - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-28 16:01:11
Lượt xem: 6,804
8
Tạ Kim Ngôn có lẽ đứng ở ngoài cả một đêm, lúc ta tỉnh dậy thấy trên vai hắn vẫn còn đang dính hạt sương đêm, quần áo vẫn là bộ mặc từ hôm qua.
Ta không thèm chú ý nhiều tới hắn, cũng không hỏi hắn trải qua đêm hôm qua như thế nào, ta nghĩ đến nếu tần Vũ không đến cầu thân sớm như vậy, thì ta cứ ra ruộng xem loại khoai tây ta mới trồng ra sao trước.
Không nghĩ tới Tạ Kim Ngôn lần này lại chủ động đeo gùi lên, nhớ ngày đó hắn mỗi lần nhìn thấy ta ra ruộng lao động thì trên mặt không thể giấu nổi vẻ chán ghét.
Ta không có cảm kích, để hắn ở nhà đợi là được, hắn hỏi tại sao.
Ta nói: "Ta sợ Tần Vũ bắt gặp lại hiểu lầm, hôm qua ta dỗ hắn mãi mới được, không muốn hắn nhìn thấy lại thương tâm."
Ánh mắt tịch mịch của Tạ Kim Ngôn nhìn qua ta, uy h.i.ế.p nói: "Nàng đừng quên, nàng cùng ta là từ nhỏ liền định ra hôn ước, cũng không phải nói một câu chấm dứt là có thể chấm dứt được đâu."
Ta tức giận cười: "Tạ Kim Ngôn, ngươi cũng đừng quên, ban đầu là ngươi ngay trước mặt mọi người nhận ta làm nghĩa muội của mình, theo đạo lý tôn ti mà nói , ta còn phải tôn xưng ngươi một tiếng huynh trưởng."
"Kia là tiện nhân Vãn Thanh lừa ta, ta mới đối xử với nàng như thế. Tiểu Vân, ta biết nàng thích ta từ nhỏ, chỉ là bị ta một kích thương tâm mới phải cầu viện đến người khác, nàng cho ta một cơ hội, ta sẽ đền bù tất cả cho nàng, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội."
Ta nghe được mơ mơ màng màng: "Ta không hiểu ý tứ của ngươi là gì, nhưng ta chưa từng thích qua ngươi, chuyện này là thật. Nếu không phải ta chịu ơn dưỡng dục của mẹ ngươi bao nhiêu năm, ta sẽ không nhịn ngươi lâu như thế đâu."
Tạ Kim Ngôn giật mình tại chỗ, không tin hỏi: "Những năm này, ngươi đem ta chiếu cố từng li từng tí, là vì mẫu thân ta?"
Ta thành khẩn nhẹ gật đầu: "Ngươi thật ra là một kẻ rất phiền phức, ngày ngươi thi đậu Trạng Nguyên đó là thời gian ta vui vẻ nhất, bởi vì ta rốt cục không cần lại chịu đựng cái tính khí thối nát của ngươi nữa."
9
Tần Vũ cầu hôn vô cùng không thuận lợi, Tạ Kim Ngôn dựa vào danh nghĩa tự cho mình là huynh trưởng ta, nói muốn đem ta đưa đến kinh thành một nhà chồng tốt hơn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lễ vật nhà Tần Vũ đưa tới đều bị Tạ Kim Ngôn ném ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tan-nuong-mua-xuan/chuong-6.html.]
Hắn lần này trở về còn mang theo không ít người hầu, Tần Vũ không phục hắn liền để cho thủ hạ động thủ với Tần Vũ.
Tần Vũ tuy có võ lực, nhưng Tạ Kim Ngôn có mấy người hầu thiện chiến, Tần Vũ trên thân đã xuất hiện không ít vết thương.
Ta thấy kinh hãi, cầm lấy liềm bên hiên nhà nghiêm nghị quát lớn: "Tạ Kim Ngôn, nếu hôm nay Tần Vũ thiếu một cái lông tơ, ta nhất định g.i.ế.c ngươi."
Tần Vũ nguyên bản đang vung nắm đ.ấ.m lên, ánh mắt hơi sáng mà nhìn chằm chằm vào ta: "Tiểu Vân?"
Ta cho Tần Vũ một ánh mắt yên tâm, Tần Vũ phảng phất nhận được cổ vũ, rất có khí thế tái chiến ba trăm hiệp.
Tạ Kim Ngôn thấy ta vung liềm về phía mình, hốc mắt đột nhiên đỏ: "Hắn cùng lắm chỉ là một tên nông dân quê mùa, dựa vào cái gì nhận được sự đối đãi này của nàng?"
Ta nghe vậy cười lạnh thành tiếng: "Tạ Kim Ngôn, không phải chuyện đó phải cảm ơn ngươi đã thay chúng ta bắc cầu giật dây sao."
Tạ Kim Ngôn nhếch khóe miệng chậm rãi rủ xuống, sắc mặt cũng biến thành âm trầm đáng sợ.
Nếu không phải Tạ Kim Ngôn bây giờ giống con ch.ó điên quấn lấy ta không thả, ta tuyệt sẽ không nhắc lại việc này.
Người thiếu niên tâm tư luôn luôn mẫn cảm tự ti, Vãn Thanh là nữ nhi một phú thương nổi danh trên trấn, tình cảm của nàng cho Tạ Kim Ngôn sự tự hào, đồng thời cũng mang theo một cỗ cảm xúc mặc cảm tự ti.
Lại thêm nữa trên trấn người đều biết ta là cô dâu nuôi từ bé của Tạ Kim Ngôn, hắn coi là muốn đáp lại Vãn Thanh, cũng phải dọn sạch sẽ chướng ngại vật bên người là ta trước.
Mà khi ta mười sáu tuổi, bị mấy tên lưu manh kéo vào bụi cỏ lau định ức hiếp, vừa vặn cho hắn cơ hội.
Trước khi ta bị kéo vào đó, rõ ràng thấy được Tạ Kim Ngôn cùng Vãn Thanh đang đứng cùng nhau cách đó không xa, hoảng sợ nhìn qua.
Ta thét chói tai để Tạ Kim Ngôn cứu ta, nào biết hắn do dự lui lại hai bước sau đó lại lôi kéo Vãn Thanh cùng nhau chạy trốn..
Khi đó tay chân của ta đều bị người giữ chặt, trên thân nam nhân tản ra mùi hôi thối để cho mỗi một tế bào của ta đều đang run rẩy.
Không ai biết ta có bao nhiêu tuyệt vọng, ta đã là định quyết tâm quyết tử muốn cùng mấy nam nhân kia đồng quy vu tận.