Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TAM SƠN TƯ THỤC - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:53:27
Lượt xem: 160

1

Lúc Bùi Nghi Chi đến tìm ta, ta đang quét dọn sân.

Hắn đẩy cửa bước vào, tựa như gió vàng sương ngọc lạc vào chốn núi rừng hoang vu.

Hắn liếc nhìn cây chổi trong tay ta, nhíu mày nói: "Ta và Đoan Hòa công chúa sẽ thành hôn vào ngày rằm tháng sau."

Ta đứng thẳng người, thản nhiên đáp: "Vậy chúc chàng và công chúa trăm năm hạnh phúc."

Vẻ mặt hắn thoáng chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào ta hồi lâu không nói gì.

Ta biết, dựa theo tính cách và hành vi trước đây của ta, lúc này đáng lẽ ra phải ném cây chổi, lao đến ôm hắn, vừa khóc vừa cầu xin hắn đừng bỏ rơi ta.

Nhưng ta, người đã trải qua một kiếp, sao có thể giẫm lên vết xe đổ?

Thấy hắn im lặng hồi lâu, ta liền hỏi: "Sao vậy, chẳng lẽ còn muốn ta tặng chàng quà mừng tân hôn?"

Hắn không nói gì, nhưng lông mày càng nhíu chặt hơn.

Ta đưa tay ra hiệu về phía cửa: "Xin lỗi, không tiễn."

Ngày đại hôn của bọn họ, khắp mười dặm đường dài, náo nhiệt vô cùng.

Ta đứng giữa đám đông đang xem náo nhiệt, nhìn hắn cưỡi trên lưng ngựa cao to, n.g.ự.c đeo hoa đỏ, vẻ mặt đắc ý tự mãn.

Dù lòng ta đã tĩnh như nước, nhưng vẫn không nhịn được mà nghiến răng.

Hắn vốn là đứa trẻ mồ côi được cha ta nhận nuôi, xem như vị hôn phu tương lai mà nuôi dưỡng trong nhà.

Năm ta mười ba tuổi, cha ta mắc bệnh nặng, đi tìm mẹ ta rồi.

Trước lúc lâm chung, ông nắm tay ta và Bùi Nghi Chi đặt cạnh nhau, nói với hắn: "Sau này nàng giao cho con, con phải đối xử tốt với nó!"

Khi ấy Bùi Nghi Chi đáp chắc nịch: "Thúc yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Nhi!"

Sau khi cha ta mất, ta dùng số tiền cha để lại, chu cấp cho Bùi Nghi Chi tiếp tục học hành.

Hai năm sau, hắn đỗ Trạng nguyên, ngay tại Kim Loan điện được hoàng đế sắc phong làm tân khoa Trạng nguyên.

Năm đó, ta vừa tròn mười lăm tuổi.

Người trong làng đều biết chuyện của ta và Bùi Nghi Chi, khi ấy biết hắn đỗ Trạng nguyên thì tấp nập đến chúc mừng ta.

"Ninh nha đầu thật có phúc, sau này sẽ là phu nhân Trạng nguyên rồi!"

Nhưng chẳng được bao lâu, liền truyền đến tin tức Bùi Nghi Chi không chỉ đỗ Trạng nguyên, mà còn sắp trở thành phò mã.

Sau khi biết chuyện, ta không thể tin được, đến tìm hắn vài lần, nhưng hắn đều tránh mặt.

Lúc ấy, nhìn cánh cổng son đỏ rực của phủ đệ mới xây của hắn, cùng đám gia đinh hung dữ tay lăm lăm gậy gộc trước cổng, ta mới nhận ra thân phận của ta và hắn đã khác nhau một trời một vực.

Cuối cùng cũng tìm được cơ hội gặp hắn, nhưng lại là lúc hắn và Đoan Hòa công chúa thành thân.

Ta đến gây chuyện, vốn định phá hỏng hôn lễ của bọn họ.

Ai ngờ Đoan Hòa công chúa trước mặt mọi người vén khăn voan đỏ lên, lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, nói: "Kẻ nhà quê ở đâu đến đây? Người đâu, lôi ả ra ngoài cho ta!"

Không ngờ, lại ra tay độc ác như vậy.

Bùi Nghi Chi đứng bên cạnh nhìn, như thể không quen biết ta.

Khi ta nằm trên Chu Tước đại nhai, m.á.u me khắp người, đau đớn đến mức mất đi ý thức, mới bừng tỉnh đại ngộ.

Bùi Nghi Chi, chưa từng có ý định cưới ta.

Hắn chỉ xem ta như một bậc thang, để hắn bước lên con đường công danh của mình.

Ta ngậm hận mà chết.

Lúc mở mắt ra lần nữa, lại quay về thời điểm Bùi Nghi Chi đỗ Trạng nguyên được vinh danh trên bảng vàng.

Lúc ấy, trong làng đang đồn thổi ta sắp trở thành phu nhân Trạng nguyên, đến kinh thành hưởng phúc.

Mà ta đã đi tìm Bùi Nghi Chi vài lần, dĩ nhiên giống như kiếp trước, một lần cũng không gặp được hắn.

Hôm nay hắn thành thân, ta cũng chỉ là tình cờ vào thành mua sắm đồ dùng, liền một lần nữa tận mắt chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời hắn.

Người trên lưng tuấn mã hình như cảm nhận được điều gì, nhìn về phía ta, ánh mắt vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của ta.

Sắc mặt hắn lập tức sa sầm, sợ ta xông ra phá hỏng hôn lễ của hắn.

Ta cười lạnh một tiếng, quay người rời đi không chút lưu luyến.

2

Trở về nhà, ta đặt đồ xuống, tiếp tục dọn dẹp sân.

Cha ta lúc sinh thời là một tú tài, bởi vì nhiều lần tham gia kỳ thi hương mà không đỗ, lại còn phải nuôi nấng ta, sau đó liền từ bỏ ý định tiếp tục thi cử, mở một trường tư thục trong làng.

Năm đó, Bùi Nghi Chi từ nơi khác chạy nạn đến, lưu lạc đến Liễu Diệp thôn, trốn ở gốc tường ngoài sân nhà ta.

Cha ta phát hiện ra hắn, hỏi han vài câu, liền nói hắn là một đứa trẻ có tư chất đọc sách, bỏ lỡ thì đáng tiếc, bèn nhận nuôi hắn, xem như vị hôn phu tương lai của ta mà nuôi nấng.

Về sau, càng phát hiện ra hắn đối với việc học hành có thiên phú dị bẩm, liền càng thêm tận tâm với hắn.

Hàng ngày đốc thúc hắn chăm chỉ học hành.

Ban đầu hắn còn giúp đỡ việc nhà, nhóm lửa chặt củi, sau này cha ta cũng không cho hắn làm nữa, chỉ muốn hắn chuyên tâm học hành.

Lúc ấy, hắn quỳ trước mặt cha ta, lời hứa hẹn vẫn còn văng vẳng bên tai: "Ta, Bùi Nghi Chi, đời này tuyệt đối sẽ không phụ lòng dạy dỗ của thúc!"

Lúc cha ta qua đời, Bùi Nghi Chi đã thi đậu cử nhân, chỉ còn một bước nữa là đến tiến sĩ, hơn nữa ngày thường hắn đối với ta rất nghe lời, cho nên cha ta rất yên tâm giao ta cho hắn.

Chỉ là ông không ngờ, Bùi Nghi Chi đã lừa gạt tất cả mọi người.

Một khi đỗ đạt, liền vong ân bội nghĩa.

Chẳng khác gì cầm thú!

Chỉ tiếc là, mãi đến khi c.h.ế.t ta mới hoàn toàn nhìn rõ điểm này.

Giờ đây, ông trời đã cho ta thêm một cơ hội, ta không định dây dưa gì với hắn nữa.

Ta muốn sống lại cuộc đời của chính mình!

Lần này vào thành, ta đã mua một ít bút mực giấy nghiên, định mở lại trường tư thục.

Ta đã suy nghĩ rất lâu, kỹ năng duy nhất trên người ta chính là từ nhỏ đã theo cha học hành, cho nên, làm một nữ tiên sinh dạy vỡ lòng là con đường duy nhất ta có thể nghĩ đến lúc này.

Ta dán một tờ thông báo ngoài cửa, tuyên bố "Tam Sơn tư thục" sẽ khai giảng lại sau ba ngày nữa.

Ba ngày này, ta lấy bàn ghế chiếu cói mà cha ta dùng khi mở trường tư thục trước đây ra lau chùi phơi nắng, quét dọn sạch sẽ xà nhà, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Ta cảm thấy cuộc sống mới của mình sắp bắt đầu rồi!

Ai ngờ, ba ngày sau, vắng tanh như chùa Bà Đanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tam-son-tu-thuc/chuong-1.html.]

"Một con nhóc, biết cái gì mà làm nữ tiên sinh, thật là không biết trời cao đất dày!"

Cát đồ tể nhà bên cạnh tay cầm d.a.o mọc thịt đi ngang qua, liền buông ra câu này.

Hàng xóm xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

"Cha Ninh nha đầu là tú tài, nhưng nó thì không phải, nó có thể dạy cái gì cho nhị đầu  nhà ta?"

"Đúng đấy. Một đứa con gái, không tìm một nhà tốt gả đi, lại đi làm tiên sinh dạy học, thật là không biết điều!"

"Suỵt! Nói nhỏ thôi, ngươi quên chuyện vị Trạng nguyên kia nhà nó rồi sao, thật đáng thương!"

"Hai đứa con gái nhà ta, học hành làm gì. Còn không bằng ở nhà giúp ta làm việc!"

"Cũng chẳng dám đưa con cho nó dạy đâu!"

Thế là, ta học theo cha, đến ngôi miếu đổ nát ngoài làng, nhặt một đứa bé ăn mày về nhà.

Khác biệt là, đứa ta nhặt về là một bé gái.

Nhị Nha là đứa trẻ ăn xin từ ngoài làng vào. Người trong làng đều hiền lành, cộng thêm hai năm nay mùa màng bội thu, cho nên thỉnh thoảng sẽ cho Nhị Nha chút đồ ăn thức uống, có khi là cơm thừa canh cặn, có khi là xương thịt mà con cái nhà họ gặm thừa.

Nhưng dù sao cũng giúp nàng sống sót, sống ở ngôi miếu đổ nát ngoài làng.

Ta hỏi nàng: "Nhị Nha, muội có muốn về nhà với tỷ không?"

Khuôn mặt lem luốc của nàng hiện lên đôi mắt to tròn như quả nho đen, nhìn ta: "Về nhà với tỷ có đồ ăn không?"

Ta mỉm cười nói: "Không chỉ có đồ ăn, còn có nước uống, còn có giường để ngủ, tỷ còn dạy muội học chữ nữa."

Nhị Nha vui mừng nhảy cẫng lên: "Được ạ. Về nhà với tỷ, về nhà!"

Ta đưa nàng về nhà, tắm rửa sạch sẽ cho nàng mới phát hiện, đây quả thực là một cô bé xinh xắn. Chỉ là sắc mặt vàng vọt, tóc tai xơ xác, chắc là do thiếu ăn lâu ngày.

Cha ta đặt tên cho ta là Vương Y Ninh, hy vọng ta bình an vui vẻ, có đức hạnh biết tự trọng.

Cho nên ta cũng đặt tên cho Nhị Nha, gọi là Vương Thanh Ninh.

Ta hy vọng nàng có tâm hồn trong sáng như suối nguồn, không thay đổi bản tính.

Thanh Ninh rất vui khi nhận được cái tên này, hào hứng nhảy nhót suốt cả ngày trong sân.

Lúc ta nấu cơm tối, nàng bưng một chiếc ghế nhỏ ngồi nhóm lửa trước bếp lò, miệng còn lẩm nhẩm cái tên này, thích thú vô cùng.

3

Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi thứ, ta bắt đầu dạy Thanh Ninh học.

Đầu tiên, ta dạy nàng nhận mặt chữ.

Bắt đầu từ những chữ cái đơn giản nhất "một, hai, ba...", trong vòng một tháng, nàng đã học xong Tam tự kinh.

Thanh Ninh không có thiên phú dị bẩm, nhưng bù lại rất chăm chỉ.

Mỗi chữ ta dạy, nàng đều lén luyện viết rất nhiều lần.

Nàng biết bút mực giấy nghiên rất đắt, cho nên thường dùng cành cây viết xuống đất, viết đầy rồi lại dùng chân san phẳng, rồi lại tiếp tục viết, ngày qua ngày.

Ta không ngăn cản nàng.

Bởi vì ta thật sự đang túng thiếu.

Trước đây vì chu cấp cho Bùi Nghi Chi ăn học, đã tiêu gần hết số tiền cha ta để lại.

Bút mực giấy nghiên mua lần trước, là do ta đem cây trâm bạc mẹ để lại đi cầm đồ mới đổi được.

Vốn định liều một phen, kết quả lại chẳng có ai tin tưởng ta.

Lúc ấy, ta còn làm thêm việc chép sách cho hiệu sách trong thành để trang trải chi phí sinh hoạt, còn Bùi Nghi Chi thì một lòng dọc vào việc học, căn bản không biết số gạo mà hắn ăn là do ta chép sách đến mức tay bị biến dạng mới đổi được.

Giờ đây, ta lại làm công việc cũ, chỉ mong rằng, ta nhất định sẽ vượt qua khó khăn!

Chép sách cho hiệu sách được hai văn tiền một cuốn, còn phải xem nhiều chữ hay ít chữ.

Một ngày ta thường chép được ba cuốn, khi nào nhiều thì được bốn, năm cuốn.

Nhưng có một điều, sách trong hiệu sách không được mang về nhà, nếu không ta còn có thể chép được nhiều hơn.

Cứ như vậy, ban ngày ta chép sách ở hiệu sách, buổi tối về nhà dạy Thanh Ninh học.

Trước khi ra ngoài, ta chuẩn bị đồ ăn cho cả ngày, để lại một phần trên bếp cho Thanh Ninh, một phần mang theo.

Giặt giũ nấu nướng, Thanh Ninh gần như nhìn ta làm là tự học được, không cần ta phải dạy dỗ.

Hôm nay lúc về nhà, nàng đã giặt xong quần áo, phơi ngay ngắn trong sân, giống như những lá cờ chiến thắng, tung bay theo gió.

Tay nàng cầm một quả dưa chuột đang gặm, chống nạnh nhìn ta, vừa cười vừa nhai rau ráu.

Lúc này, trong lòng ta bỗng nhiên cảm thấy chắc chắn, Thanh Ninh không giống Bùi Nghi Chi.

Người ta đọc sách nhưng không thể không hiểu biết về ngũ cốc, không chịu khó lao động chân tay. Đến cuối cùng ngay cả đạo đức cơ bản làm người cũng quên mất.

Cho nên cách ta dạy dỗ Thanh Ninh không giống như cách cha ta đã dạy dỗ Bùi Nghi Chi lúc trước.

Ta hy vọng Thanh Ninh trước khi học được kiến thức, thì phải học làm người trước đã.

Chiều hôm đó, ta về nhà sớm, lấy bánh nướng thịt mua ở trong thành ra chia cho Thanh Ninh ăn.

Thanh Ninh rất vui, bởi vì rất hiếm khi được ăn thịt.

Sau khi ăn no, nàng hỏi ta: “Tỷ ơi, tại sao muội phải đọc sách ạ?”

Lúc này ta mới biết, đứa nhỏ này không phải là thích đọc sách, mà là vì ta mang nó về, dạy nó đọc sách, nó mới đọc sách.

Trong đó chẳng lẽ không có thành phần lấy lòng ta sao?

Ta lấy ra cuốn "Tam Tự Kinh" mà nó đã học xong từ lâu, chỉ vào một đoạn trên đó, bảo nó đọc.

Nó nghiêng người, đọc lanh lảnh: “Tử bất học, phi sở nghi. Ấu bất học, lão hà vi.”

Nó dừng lại, nhìn ta một cái.

Ta nói: “Tiếp tục.”

Nó đọc: “Ngọc bất trác, bất thành khí. Nhân bất học, bất tri nghĩa.”

Ta nói: “Thanh Ninh, muội nhớ kỹ. Đọc sách không chỉ là để học kiến thức, biết lễ nghĩa, mà quan trọng hơn là phải hiểu thế nào là đạo nghĩa, thế nào là đúng sai và làm đúng. Nếu một người chỉ có kiến thức mà không có đạo đức, không hiểu thế nào là ‘nghĩa’, thì người đó dù học được bao nhiêu kiến thức cũng đều là vô ích.”

Thanh Ninh như có điều suy nghĩ.

Sau đó, nó liền thích bốn câu này trong "Tam Tự Kinh", lúc rảnh rỗi liền thích lẩm bẩm đọc.

Giọng nó trong trẻo như chim hoàng oanh, vừa to vừa vang, một đứa trẻ nhỏ xíu, đứng giữa sân, tay cầm cây chổi to hơn cả người nó, vừa quét sân vừa đọc, tiếng đọc vang xa mấy dặm.

Lúc đó ta mới cảm thấy, nó thật sự thích đọc sách rồi.

Tiên đến đây, đến đây cùng Tiên~~

Nhưng ta không ngờ, nó lại dựa vào giọng nói vang dội trong trẻo đó, mà thành công mở cửa lại Tam Sơn tư thục!

 

Loading...