Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÂM SÁNG - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:40:06
Lượt xem: 198

21

Gần đây Bạc Nhung cứ quấn lấy ta đòi danh phận, không cho ta gọi hắn là Bạc Nhung nữa mà bắt ta gọi chữ của hắn là Ký An.

Ta bị hắn làm phiền đến phát cáu:

“Ngọc bội uyên ương chẳng phải đã cho chàng rồi sao? Còn muốn định danh phận kiểu gì nữa?”

Hắn nghiêm túc nói: “Tín vật là tín vật, phải có hôn thư văn tự đàng hoàng mới coi như có danh phận.”

Hôn thư văn tự…

Cái đó phải do cha mẹ viết rồi.

Nhưng hắn nhắc nhở ta một chuyện:

Hôn thư văn tự của ta và Tạ Lâm An… Hình như vẫn còn ở Tạ phủ!

Bạc Ký An nghe vậy thì như lâm vào đại địch nhưng ta lại rất thoải mái xua tay:

“Không sao đâu, Tạ Lâm An cầu còn không được chuyện từ hôn với ta, hôn thư chắc chắn chỉ là quên trả lại thôi, sau này đòi lại là được.”

Bạc Ký An lại rất nghiêm túc nói: “Ta thấy nàng hơi lạc quan quá rồi đấy, cô nương tốt như nàng, nếu là ta thì ta nhất định sẽ không buông tay.”

Ta bị vẻ mặt nghiêm trọng của hắn chọc cười, đưa tay gãi cằm hắn:

“Củ cảu rau xanh, mỗi người một sở thích, yên tâm đi, Tạ Lâm An không thích ta đâu.”

Hắn bị ta gãi cằm, sung sướng nheo mắt như một con mèo lớn, một lát sau lại đột nhiên trợn tròn mắt:

“Khoan đã, hắn tên là Tạ Lâm An, ta tên là Bạc Ký An… Tiết Hàm Linh! Chẳng lẽ nàng có sở thích kỳ quái gì, chỉ thích những người có chữ ‘An’ trong tên thôi?!”

“…”

Bệnh à!

Ta nhón chân lên, vỗ một cái vào đỉnh đầu hắn:

"Cả ngày cứ nghĩ linh tinh, đúng là chẳng được một phút bình thường!"

22

Ta ở lại quân doanh Mân Sơn trọn vẹn một năm, thu hoạch được rất nhiều.

Trước tiên là y thuật của ta tiến bộ vượt bậc, rất được khen ngợi trong quân doanh, tiếp theo là tình cảm giữa ta và Bạc Ký An cũng dần ổn định.

Chỉ là do hôn thư giữa ta và Tạ Lâm An vẫn chưa bị hủy bỏ, hắn vẫn có chút ghen tuông.

Nhưng may mắn thay!

Cha ta đã ở Lĩnh Nam ba nhiệm kỳ, tròn chín năm làm quan với thành tích xuất sắc.

Thêm vào đó, mấy năm gần đây, Thánh thượng ở trên triều một lời trăm dạ, cô độc đến mức có chút lạnh lẽo nơi cao chốn, cuối cùng cũng nhớ đến người cha già của ta, người không sợ cường quyền, thẳng thắn can gián, muốn triệu ông ấy hồi kinh.

Đồng thời, Bạc lão tướng quân cũng được lệnh hồi kinh báo cáo công việc, đây là thời cơ tốt để lấy lại hôn thư của ta và Tạ Lâm An, đồng thời ký lại hôn thư với Bạc Ký An.

Vì vậy, ta và hắn, mỗi người theo cha mình, bắt đầu hành trình trở về kinh thành.

23

Trong quân doanh có quá nhiều việc cần sắp xếp nên ta phải đi trước Bạc Nhung một bước.

Lúc sắp đi, hắn cứ quấn lấy ta không chịu buông, thậm chí còn muốn trực tiếp đi cùng ta trước, còn mượn cớ là ‘hộ tống Tiết bá phụ một nhà’.

Tiếc là Bạc tướng quân hiểu rõ con trai mình như lòng bàn tay, lập tức trợn trắng mắt:

"Hộ tống Tiết bá phụ nhà ngươi? Ngươi gọi đó là hộ tống sao? Ngươi đó là ‘Túy Ông chi ý bất tại tửu'!"

Chuyện của ta và Bạc Nhung không còn là bí mật nữa, nửa quân doanh Mân Sơn đều biết chúng ta sắp đính hôn, cha mẹ hai bên cũng vui vẻ đồng ý.

Nhưng lần này hồi kinh báo cáo công việc là việc công, trong thánh chỉ còn đặc biệt nhắc đến tên của Bạc Nhung, hắn không đi cùng với đội ngũ chính là không hợp lý.

Vì vậy, hắn chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận sự thật này.

Ngày cha mẹ ta đến Mân Sơn đón ta, họ cùng Bạc tướng quân trò chuyện trong lều chính, Bạc Nhung liền đến doanh trướng của ta giúp ta thu dọn hành lý.

Vừa thu dọn vừa không yên tâm dặn dò ta:

"Những loại thuốc ngươi thường dùng ta đều mang theo cho ngươi rồi, ở trong cái bọc màu vàng trên xe ngựa thứ hai."

"Khí hậu ở kinh thành lạnh hơn, mang thêm mấy bộ quần áo dày."

"Ta đã dặn dò phu xe và hộ vệ mà bá phụ mang đến rồi, địa hình Xuyên Thục phức tạp, lúc các ngươi về đừng đi đường Kiềm Trung đạo, đi đường Sơn Nam đạo sẽ tốt hơn…"

Ta an nhiên ngồi bên bàn, chống cằm nhìn hắn bận rộn trong doanh trướng của ta, lải nhải không ngừng, bất giác cong khóe môi:

"Bạc Ký An."

"Hửm? Sao vậy?"

Hắn quay đầu lại nhìn ta với vẻ nghi hoặc, ta lắc đầu:

"Không có gì, chỉ là muốn gọi tên ngươi thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tam-sang/chuong-5.html.]

Chỉ là muốn gọi tên ngươi, muốn nghe thấy câu trả lời của ngươi, liền cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Nghĩ đến việc sẽ có một thời gian dài không gặp được ngươi, trong lòng như thiếu đi một mảnh nhỏ, trống rỗng không biết làm sao.

Chưa chia tay đã nhớ nhung.

Thì ra thích một người là cảm giác như vậy.

Tiên đến đây, đến đây cùng Tiên~~

24

Khi Bạc Nhung buộc xong chiếc bọc cuối cùng, ta đúng lúc hoàn hồn đưa cho hắn một chén trà, mỉm cười nói:

"Vất vả rồi, Bạc tiểu tướng quân."

Hắn kiêu ngạo nhận lấy chén trà từ tay ta uống một ngụm làm dịu cổ họng, sau đó đưa tay nhéo má ta, bất mãn nói:

"Tiết Hàm Linh, bận rộn cả buổi trời đều là một mình ta, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

"..."

Nói gì đây?

Sắp chia tay rồi, dường như muốn nói rất nhiều nhưng dường như nói gì cũng đều thừa thãi.

Trong lúc im lặng, hắn lại nổi đóa:

"Ngươi là cái đồ vô lương tâm, không lẽ lại bảo ta ăn cơm cho đàng hoàng đừng kén ăn đấy chứ? Ta nói cho ngươi biết Tiết Hàm Linh…"

Giọng hắn đột nhiên im bặt.

Bởi vì ta vừa rồi chợt nảy ra ý tưởng, nhón chân lên in một nụ hôn nhẹ lên má hắn.

Mọi thứ xung quanh dường như đều tĩnh lặng lại trong khoảnh khắc chạm nhẹ này.

Mà ta nhìn vẻ mặt ngây ngốc của hắn và vành tai dần đỏ bừng, nghiêm túc nói:

"Bạc Ký An, ta đợi ngươi ở Trường An."

25

Chúng ta vừa về kinh thành một ngày, nhà cũ còn chưa dọn dẹp xong đã nhận được một giỏ thư mời, trong đó có cả bạn cũ đồng liêu của cha và bạn thân tỷ muội của mẹ.

Cha đều từ chối hết, chỉ nhận thiếp mời của Tạ gia:

"Dù sao đi nữa, năm đó bọn họ dám mạo hiểm bị liên lụy khi Thánh thượng thịnh nộ mà đón con vào phủ, ân tình này chúng ta phải ghi nhớ."

Mẹ cũng gật đầu tán thành: "Tuy con và Lâm An không có duyên phận nhưng dù sao Tạ gia cũng đã chăm sóc con bảy năm, chúng ta phải đến cửa cảm ơn cho phải phép."

Đáng tiếc là còn chưa kịp chuẩn bị quà cáp đến cửa, Tạ đại nhân đã dẫn cả nhà đến thăm.

Cha muốn nói lời cảm tạ nhưng bị Tạ thúc phụ ngăn lại:

"Năm đó ta bị vu oan hãm hại vào ngục, nếu không có Tiết huynh đây nghĩa khí bênh vực, e rằng không có được cảnh tượng như ngày hôm nay, chỉ là có qua có lại thôi, sao dám nhận một chữ 'cảm tạ'."

Cha ta lại lắc đầu, nói: "Năm đó ta là Giám sát Ngự sử, đó là việc nằm trong bổn phận, không tính là ân tình."

Các bậc trưởng bối trò chuyện ở phía trên, Tạ Như An ở bên cạnh nắm tay ta giải thích:

"A Ương tỷ tỷ, huynh trưởng gần đây có chút việc quan trọng, thật sự không thể rời khỏi, sau này sẽ đến cửa bái phỏng tỷ sau."

Hắn không muốn gặp ta, cũng là chuyện dễ hiểu, công việc bề bộn cũng coi như là một lời giải thích rất khéo, ta bày tỏ sự thông cảm sâu sắc:

"Không sao, huynh ấy bây giờ công việc bề bộn, không cần phải đến đâu."

Tạ Như An xua tay:

"Muội không phải đang khách sáo với tỷ đâu, huynh ấy thật sự không thể rời khỏi, nếu không phải Thánh thượng đích thân chỉ định huynh ấy phụ trách việc này không được sai sót, e rằng huynh ấy đã sớm mọc cánh bay đến rồi."

Sau đó ghé sát tai ta nhỏ giọng nói:

"Nói nhỏ cho tỷ biết, hai năm nay người nhắc đến tỷ nhiều nhất là muội và nương nương nhưng muội cảm thấy người nhớ tỷ nhất chính là huynh trưởng, mỗi lần tỷ viết thư về, huynh ấy đều là người đầu tiên xem, Trúc Nghiệp còn nói huynh ấy say rượu rồi cứ gọi tên tỷ đấy."

Nói xong, nàng ngả người ra sau dựa vào ghế, thở dài một hơi già dặn như cụ non: "Ây ya, đàn ông đều vậy, mất rồi mới biết trân trọng."

Ta mỉm cười gõ vào đầu nàng:

"Bớt đọc thoại bản đi, còn nhỏ mà cứ nghĩ linh tinh."

Nàng ôm đầu bất mãn phản bác:

"Muội nói thật mà! Huynh ấy nhất định là nhớ tỷ, nếu không... Ưm."

Giọng nàng đột nhiên cao lên khiến các bậc trưởng bối trên bàn chính chú ý, ta nhanh tay lẹ mắt nhét một miếng bánh ngọt vào miệng nàng.

Sau đó nhìn lên phía trên, cười gượng hai tiếng:

"Như An hơi đói, hay là chúng ta cùng dùng bữa trước nhé?"

Tạ thúc mẫu và Như An nhớ ta, ta tất nhiên là tin.

Còn về Tạ Lâm An, có lẽ cũng nhớ, tuy hắn không thích ta nhưng dù sao cũng sống chung một mái nhà bảy năm, tình nghĩa huynh muội vẫn có đôi chút.

Nhưng đó là hai chuyện khác nhau, khác với thích.

Loading...