Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tâm nguyện của anh là gặp được em - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-16 07:37:21
Lượt xem: 31

"Gửi Hạ Quất: Hôm nay là đông chí, còn 168 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi.

 

Gần đây, điểm số của bản học Tiểu Quất đã ổn định trong top 50 của khối, dựa vào đó, cô ấy hằn là sẽ có thể thi đỗ vào Đại học Vũ Hán, nơi cô ấy thích cùng với nam sinh bảng đen... Nam sinh bảng đen c.h.ế.t tiệt, cô ấy thích cậu ta lắm rồi đấy. Tốt nhất là cậu đừng giả vờ mù và tỏ vẻ không nhìn thấy đi.

 

Tôi định tối nay sẽ tặng sủi cảo cho cô ấy, mọi người đều nói nếu không ăn sủi cảo trong ngày Đông chí sẽ bị nhiễm  lạnh, bạn học Tiểu Quất có đôi tai xinh đẹp như vậy, đừng để bị nhiễm lạnh nhé.

 

Nhưng tôi đã đợi dưới tầng rất lâu mà vẫn không thấy đèn bật nên cuối cùng tôi đành phải để hộp bánh sủi cảo trước cửa. --Bùi”

 

Mới đọc được vài dòng mà tôi đã òa khóc.

 

Hóa ra bạn cùng lớp Tiểu Bùi luôn biết tôi thích Giang Hạo.

 

Đúng vậy, tất cả những gì anh ấy nhìn đều là tôi. Làm sao anh ấy có thể không biết tôi đang nhìn ai cơ chứ?

 

Vào ngày đông chí năm 2012, tôi vẫn nhớ cái lạnh thấu xương đêm đó.

 

Kết quả thi có ngay ngày hôm đó, tôi đứng thứ 26 trong lớp, đó là kết quả tốt nhất từ ​​trước đến nay của tôi. Tôi đi học về rất nhanh nhưng gõ cửa hồi lâu không có ai mở, tôi gọi điện cho mẹ cũng không thấy ai bắt máy.

 

Dì hàng xóm nghe thấy tiếng động  thì mở cửa ra nhưng khi nhìn thấy tôi, mặt bà đầy vẻ bối rối.

 

"Tiểu Quất à, hôm nay mẹ cháu mang theo vali rời đi rồi, mẹ cháu không nói cho cháu biết sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tam-nguyen-cua-anh-la-gap-duoc-em/chuong-7.html.]

 

Tôi sửng sốt: "Dạ? Không ạ."

Thiết Mộc Lan

 

"Ôi, tội nghiệp cháu, ngoài trời lạnh lắm, bố cháu đã đi vắng rồi, đến nhà dì ăn cơm đi."

 

Người dì nồng nhiệt chào đón tôi vào và mời tôi món sủi cảo nóng hổi.

 

“Tiểu Quất học cấp ba chắc hẳn mệt mỏi lắm.” dì nói, khóe mắt đỏ hoe, “Nhưng may mắn là cũng sắp kết thúc rồi, lên đại học rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn.”

 

Bà ngoại tôi qua đời từ hôm trước nữa, sau khi chôn cất bà vào ngày hôm qua, cuối cùng thì mẹ tôi cũng ra đi mà không chút lưu luyến.

 

Rời bỏ cha tôi, rời bỏ vũng lầy này.

 

Nhưng mẹ ơi, con vẫn đang trong vũng lầy, sao mẹ có thể dứt khoát bỏ rơi con như vậy?

 

Tôi vùi đầu vào bát cơm và để nước mắt rơi xuống bát.

 

Hôm đó trời lạnh đến nỗi mà chỉ đứng đợi ở dưới tầng một lúc thôi người tôi đã run lập cập cả lên rồi. Chắc hẳn bạn học Tiểu Bùi của tôi đã c.h.ế.t cóng khi đứng ở dưới tầng lâu như vậy.

 

Tôi nhắm mắt lại và run rẩy xé tờ giấy note ra.

 

Loading...