Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tâm nguyện của anh là gặp được em - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-16 07:21:13
Lượt xem: 144

Bừng tình khỏi quá khứ, tôi chợt phát hiện có cả một bức tường dán đầy những tờ giấy note hình trái tim trên bức tường đối diện trong quán cà phê.

 

Chẳng lẽ cửa hàng mở ra ở một nơi xa xôi như vậy mà tích lũy được tâm nguyện của nhiều như vậy người sao?

 

Tôi tò mò bước tới và phát hiện ra những tờ giấy note hình trái tim này đều có cùng một nét chữ của một người.

 

Chữ viết của người này rất đẹp và dứt khoát, khiến cho tôi có cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.

 

Có lẽ vì thời gian trôi qua nên những tờ giấy dán đã phai màu một chút nhưng lại phù hợp với phong cách trang trí retro của cửa hàng đến lạ thường.

 

Thời gian được ghi lại bằng bút kẻ trên đầu tờ giấy note. Tôi bước lại gần và xem từng nội dung của tờ giấy theo thứ tự thời gian.

 

"Gửi Hạ Quất: Hôm nay em mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, trông rất đẹp. Tôi không nói chiếc váy đó đẹp, mà là em rất đẹp. - Bùi"

 

Hạ Quất?

 

Tôi sững sờ một lúc, bởi cái tên này giống hệt tên tôi.

 

"Gửi Hạ Quất: Hôm nay tôi đã gặp em hai lần khi đi lấy nước nóng. Yeah! Có vẻ như uống nhiều nước nóng hơn là điều đúng đắn. - Bùi"

 

"Gửi Hạ Quất: Hôm nay khi đi ngang qua lớp của em,tôi thấy em đang đứng trên ghế lau bảng, em đáng yêu đến mức tôi phải đứng ở cửa nhìn một lúc. Sau khi kiễng chân lên, chiếc ghế bắt đầu lung lay như muốn đổ. Lòng bàn tay của tôi đổ đầy mồ hôi, tôi đang định lao vào giúp em. Nhưng đúng lúc này, một nam sinh khác trong lớp bước vào lau bảng giúp em. Đáng lẽ ra tôi nên duỗi chân ra làm cậu ta vướng một cái. -Bùi"

 

Nhìn thấy những lời này, tôi không khỏi mỉm cười, tôi nghĩ bạn học họ Bùi này thật dễ thương.

 

Tôi dường như đã quên hết những chuyện khó chịu xảy ra ngày hôm nay, nhấc chiếc váy cưới trong tay đứng dưới bức tường tâm nguyện, lặng lẽ đọc nội dung từng tờ giấy tâm nguyện.

 

"Gửi Hạ Quất: Hôm nay, với tư cách là đại diện cho học sinh năm hai cấp ba, tôi sẽ phát biểu dưới quốc kỳ. Có rất nhiều người dưới khán đài, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thoáng qua cái là tìm được bóng dáng em như mọi khi.

Thiết Mộc Lan

 

Chậc, tôi thật giỏi quá đi mất thôi.

 

Nhưng mỗi lần nhìn thấy em và muốn nhìn em, em hoặc là đang cúi đầu đá đá chân, hoặc thì thầm với những người xung quanh. Ôi sao tôi vẫn thấy em dễ thương thế dù em không lắng nghe tôi diễn thuyết? --Bùi”

 

"Gửi Hạ Quất: Hôm nay tôi đi tham gia cuộc thi vật lý và gặp nam sinh lần trước giúp em lau bảng. 

Tôi biết được cậu ta tên là Giang Hạo. Giang Hạo phải không? Tôi ghim cậu rồi đấy. - Bùi"

 

Tôi chợt cảnh giác khi nhìn thấy lời này, Giang Hạo!

 

Hai cái tên này giống hệt nhau phải không?

 

Tôi bỗng nhớ tới năm thứ nhất cấp ba, khi tôi đang trực nhật lau bảng, Giang Hạo đã đến giúp tôi lau bảng.

 

Lúc đó anh ta đứng sau lưng tôi, vòng tay qua tôi để lau bảng, như thể anh ta đang ôm tôi vào lòng, vì đứng rất gần anh ta nên lúc đó tôi vừa lo lắng vừa phấn khích, trái tim bên trong cũng đập mạnh như vậy. Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng rung động đó.

 

Vậy người mà người này nhìn thấy là Giang Hạo và tôi sao?

 

Tôi tiếp tục đọc với sự ngờ vực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tam-nguyen-cua-anh-la-gap-duoc-em/chuong-2.html.]

 

"Gửi Hạ Quất: Hôm nay khi đến văn phòng, tôi vô tình nhìn thấy phiếu điểm của lớp em.

 

Đúng, là tôi có ý đó.

 

Tôi thấy em đã làm không tốt trong bài kiểm tra toán vừa qua và tổng số điểm của em đã giảm. Phải làm sao bây giờ? Làm thế nào để tôi có thể giúp em bây giờ? --Bùi”

 

"Gửi Hạ Quất: Tuần trước tôi làm cho em một cuốn sách ôn tập toán. Vì tôi là một người nhạt nhẽo nên tôi đã nhờ bạn cùng lớp để trên bàn của em, chắc là em thấy rồi chứ. - Bùi"

 

Tôi chợt nghĩ đến cuốn sách ôn tập môn toán xuất hiện trong ngăn kéo của mình vào năm thứ hai cấp ba, và tôi hiểu ngay tại sao mình lại quen thuộc với nét chữ này đến vậy.

 

Lúc đó tôi đang vật lộn với điểm toán của mình và cuốn sách ôn tập đó xuất hiện như một sự trợ giúp kịp thời.

 

Một cuốn sổ dày tóm tắt đầy đủ tất cả các kiến ​​thức tôi đã học. Các câu hỏi ví dụ được trích dẫn rất điển hình. Việc phân tích các câu hỏi ví dụ và hướng giải quyết các câu hỏi cũng rõ ràng, chữ viết đẹp mắt và có sức thuyết phục đã truyền cho tôi bao sự khích lệ và sức mạnh.

 

Cho đến năm thứ ba cấp ba, thỉnh thoảng tôi vẫn lấy cuốn vở đó ra để ôn lại. Nó giúp ích cho tôi rất nhiều, thậm chí còn giúp tôi, một người hơi dốt môn toán, đạt được 136 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

 

Tôi nhìn giọng điệu ngạo mạn của thiếu niên: bình thường, dù sao cũng nhạt nhẽo...

 

Nhiệm vụ học tập của năm thứ hai cấp ba quả thực khó khăn và trắc trở, chắc chắn anh đã tốn rất nhiều công sức để tìm thời gian viết một cuốn vở ôn tập dày cộp và tóm tắt chi tiết như vậy.

 

Vậy nam sinh này rốt cuộc là ai?

 

Theo mô tả của anh là "đi ngang qua lớp em", chắc chắn anh là học sinh lớp khác và đương nhiên là học sinh đứng đầu khối.

 

Nhưng tôi không mấy thân quen với những bạn học từ các lớp khác ở trường, và tôi thậm chí còn không quen những học sinh có thành tích học tập vượt trội như vậy.

 

Với sự nghi ngờ, tôi tiếp tục nhìn xuống.

 

"Gửi Hạ Quất: Hôm nay tôi đang thi đấu đã gặp cậu nam sinh bảng đen kia. Tôi đã thực sự tức giận. Tôi phải ghi nhiều bàn thắng hơn cậu ta. - Bùi"

 

Nhìn cách anh ấy gọi Giang Hạo, tôi lại mỉm cười.

 

Tôi chồm người về phía trước và tiếp tục xem tờ giấy tiếp theo.

 

"Gửi Hạ Quất: Hôm nay tôi bị bong gân mắt cá chân khi chơi bóng rổ. Khi tôi đến phòng y tế, tôi thực sự đã nhìn thấy em. Tôi đột nhiên cảm thấy vết bong gân ở mắt cá chân của mình thật là đáng giá, trong lòng tôi như muốn nở hoa. Nhưng tôi đã nhìn thấy em ôm bụng với khuôn mặt tái nhợt mua thuốc giảm đau, tim tôi chợt thắt lại.

 

Em không phải bị cái kia đấy chứ…”

 

Chắc vì anh xấu hổ quá nên không dám viết cụm từ “tới kỳ”. Vẫn còn chữ phía sau, nhưng tôi kiễng hẳn chân lên mà vẫn không nhìn rõ nửa còn lại nên đã gỡ tờ giấy note ra.

 

Mãi đến lúc đó tôi mới dịch ra được hai câu tiếp theo.

"Tôi nên an ủi em như thế nào? Tôi có thể làm gì cho em đây? - Bùi"

 

Trong đầu tôi khi vừa đọc xong hai câu này thì bỗng thấy choáng váng.

 

Chưa đầy một phút, cảm giác đó lại đột nhiên biến mất.

Loading...