TẠM BIỆT TỐNG CHI HOÀI, KHÔNG HẸN GẶP LẠI - Chương 15-16-17
Cập nhật lúc: 2024-08-29 11:30:06
Lượt xem: 7,152
15
Tôi nhìn thấy Tống Chi Hoài trước cửa nhà.
Anh ấy có lẽ đã ngồi trước cửa nhà tôi suốt đêm, khi nhìn thấy tôi, anh đứng dậy ngay lập tức nhưng lại ngã khuỵu xuống vì không còn chút sức lực.
"Giang Chi."
Giọng nói của anh mang theo sự van xin, nhưng tôi chỉ nói: "Xin lỗi, làm ơn tránh ra, tôi phải ra ngoài."
"À, nếu khi tôi về mà thấy anh vẫn còn ngồi trước cửa nhà tôi, tôi sẽ gọi bảo vệ."
Tôi không nhìn vào biểu cảm buồn bã trên gương mặt Tống Chi Hoài mà rời đi ngay.
Khi xử lý xong công việc trong ngày, trời đã xế chiều.
Tôi không ngờ, Cố Dực lại đang chờ tôi dưới tòa nhà văn phòng.
Khi thấy tôi, anh cười nhẹ, rồi đưa tôi một bó hoa.
"Là Thẩm Uyển nói cho anh biết em làm việc ở đây."
Bó hoa ly thơm ngát tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
Ngồi trong xe, tôi nhớ lại cảnh tượng tối qua, mặt không khỏi đỏ lên.
Khi về đến nhà, Tống Chi Hoài vẫn bướng bỉnh ngồi trước cửa nhà tôi.
Tôi ôm bó hoa ly, nụ cười trên mặt chưa kịp tắt, nhưng khi nhìn thấy anh, nét mặt tôi liền cứng đờ.
Tống Chi Hoài cười khổ, "Là anh ta đưa em về sao?"
Tôi khó chịu nhíu mày, lấy điện thoại ra và gọi ngay cho bảo vệ.
Dưới ánh đèn, Tống Chi Hoài trông rất yếu đuối.
"Giang Chi, em trước đây không như thế này."
Nói xong, anh ấy bắt đầu rơi nước mắt.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tống Chi Hoài khóc.
Anh ấy khóc như một đứa trẻ, hoàn toàn mất hết dáng vẻ của mình.
"Giang Chi, em định bỏ rơi anh sao?"
Tôi không để ý đến anh ấy.
Trong mắt tôi, Tống Chi Hoài bây giờ chẳng khác nào một kẻ mất trí.
Cuối cùng, Tống Chi Hoài bị bảo vệ kéo đi.
Người đàn ông từng kiêu hãnh như thế, giờ đây lại có vẻ mặt tuyệt vọng.
16
Thời gian trôi qua, một tháng đã trôi qua như vậy. Cố Dực ngày nào cũng đến đón tôi sau giờ làm.
Tôi cảm thấy trái tim mình dường như cũng dần dần mềm lại.
Suốt tháng này, Tống Chi Hoài không xuất hiện trước mặt tôi nữa, thật yên tĩnh.
Cho đến một đêm, khi tôi và Cố Dực đang nấu lẩu cùng nhau, tôi nhận được cuộc gọi từ một người bạn của Tống Chi Hoài.
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh.
Giọng của người bạn đó vang lên: "Chị dâu, chị và Tống Chi Hoài cãi nhau à? Bây giờ anh ấy cứ khóc mãi thôi."
"Khi tôi đến nhà anh ấy, anh ấy đang nằm một mình trên sàn, người đầy mùi rượu, khi thấy tôi, anh ấy ngẩn ra rồi ôm tôi khóc."
"Anh ấy gọi tên chị, tay hình như còn chảy máu, ôm chặt một cuốn nhật ký. Tôi bảo đưa tôi xem, anh ấy kiên quyết không cho."
"Ôi trời, chị dâu, chị có muốn đến xem Tống Chi Hoài không?"
Nhật ký?
Tôi chợt nhớ ra, tôi đã viết một cuốn nhật ký rất dày, ghi lại chuyện giữa tôi và Tống Chi Hoài trong năm năm.
Toàn là những chuyện nhỏ nhặt, chẳng hạn như Tống Chi Hoài thích ăn gì, không thể ăn gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tam-biet-tong-chi-hoai-khong-hen-gap-lai/chuong-15-16-17.html.]
Tôi cẩn thận quan sát anh ấy, xem ngày nào anh ấy ăn nhiều hơn một chút, hay khi ăn món nào thì nhăn mặt.
Tất cả tôi đều ghi nhớ.
Trong cuốn nhật ký đó, tôi đã viết rất nhiều về những kỷ niệm ngọt ngào giữa tôi và Tống Chi Hoài, thỉnh thoảng còn vẽ vài bức tranh minh họa.
Khi Tống Chi Hoài nhìn thấy, anh ấy cười nhạo: "Thật trẻ con."
Khi tôi còn yêu anh ấy, tôi sẵn sàng chịu đựng.
Không biết từ khi nào, những câu chuyện ngọt ngào trong nhật ký ngày càng ít đi, cuối cùng tôi không thể tìm thấy chút ngọt ngào nào trong cuộc sống thực nữa.
Giọng nói của người bạn Tống Chi Hoài lại vang lên: "Chị dâu, đến xem Tống Chi Hoài đi?"
Đúng lúc này, Cố Dực cất tiếng.
"Chi Chi, em có muốn ăn bao tử bò không?"
Giọng của Cố Dực trong trẻo, ấm áp.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy âm thanh của chai rượu vỡ vụn từ đầu dây bên kia.
Giọng của Tống Chi Hoài vang lên, đầy tức giận: "Anh ta đang ở bên em."
"Bây giờ là 11 giờ đêm, hai người vẫn đang ở cùng nhau."
"Giang Chi, đừng nói với anh rằng hai người sống chung rồi!"
Cố Dực nhướng mày: "Chi Chi, anh ta hung dữ quá."
Giọng nói mềm mại, có chút thách thức.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng đồ vật bị ném vỡ, Tống Chi Hoài phát điên qua điện thoại: "Anh không được chạm vào cô ấy!"
Tôi thở dài: "Tống Chi Hoài, tôi không muốn nhận thêm cuộc gọi nào từ anh nữa, trừ khi anh chủ động liên lạc để lấy giấy chứng nhận ly hôn."
"À, nếu không thể, tôi có thể nộp đơn ly hôn."
17
Sau khi cúp máy, tôi nhìn Cố Dực.
Cố Dực với vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Em có muốn ăn bao tử bò không?"
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️
Tôi gật đầu: "Ừ."
Sau khi ăn xong lẩu, đã là 12 giờ đêm, tôi và Cố Dực nói chuyện rất nhiều về những chuyện đã qua.
Cố Dực nằm trên sofa, chiếc sofa này đủ lớn để chứa một người cao 1m85 nằm xuống.
Tôi tắt đèn, bước đến trước mặt anh: "Ngủ ngon."
Nhưng cổ tay tôi bị giữ chặt.
Đôi mắt của Cố Dực sáng lấp lánh: "Chi Chi, em chưa từng nói từ chối anh, vậy anh có thể hiểu rằng anh vẫn còn cơ hội không?"
Ánh mắt của Cố Dực giống như nước trong lòng hồ sâu thẳm.
Nhiều năm trước, anh cũng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, rồi cùng tôi đi qua những năm tháng.
Tôi gật đầu: "Ừ."
Tương lai của tôi không nên có bóng dáng của Tống Chi Hoài.
Cố Dực không kìm được, ôm chặt lấy tôi.
Tim anh đập nhanh, tôi chợt nhận ra cổ tôi hơi lạnh.
Cố Dực, anh ấy đang khóc.
Nước mắt anh lăn xuống vai và cổ tôi, tôi nói: "Cố Dực, đừng khóc nữa."
Cố Dực chỉ im lặng vùi đầu vào vai tôi.
Một lúc lâu sau, anh thì thầm: "Lần này anh sẽ không buông tay."
Giọng anh mang theo sự cố chấp: "Lần này em đã cho anh cơ hội, đừng mong anh sẽ tự nguyện buông tay."
"Năm năm trước, anh đã buông tay một lần, em đã không hạnh phúc. Anh hối hận đến mức ruột gan đều rối bời."
Không biết ai là người hôn lên môi người kia trước, nhưng cuối cùng, Cố Dực cũng ngừng khóc.