Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tạm biệt người em từng yêu - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-11-13 17:51:46
Lượt xem: 417

10.

 

Chắc là Cố Tri Hành đã thấy những bức ảnh tôi để lại cho hắn.

 

Vì hắn đã hoàn toàn bị đánh bại.

 

Mười rưỡi sáng, tôi nhận được điện thoại của hắn.

 

Khoảng cách xa xôi, tôi nghe giọng nói vừa khàn vừa nghẹn ngào của Cố Tri Hành:

 

"Hạ Tô, rốt cuộc Thẩm An là ai?"

 

Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng cười nhẹ: "Không tra được, đúng không?"

 

Nhất định Cố Tri Hành sẽ đi điều tra xem Thẩm An là ai.

 

Nhưng cho dù hắn có vận dụng hết tất cả mối quan hệ của mình đi chăng nữa cũng không thể tra được thân phận thật sự của Thẩm An.

 

"Không quan trọng." Tôi cười nói với Cố Tri Hành: "Tôi sẽ ra nước ngoài với anh ấy."

 

Đây là lần đầu tiên Cố Tri Hành hạ mình xuống với tôi.

 

Hắn nói: "Hạ Tô, đừng đi."

 

"Anh cầu xin em."

 

Đây cũng là lần đầu tiên tôi từ chối Cố Tri Hành: "Cảm ơn vì đã gặp được nhau, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nói với anh lời tạm biệt."

 

Tôi nhẹ nhàng hát câu này rồi cúp điện thoại.

 

Tiếp đó tôi rút sim ra bẻ làm hai rồi ném vào thùng rác.

 

Tạm biệt, Cố Tri Hành.

 

Tạm biệt... Thẩm An.

 

11. Cố Tri Hành

 

Nhiều năm sau đó Cố Tri Hành vẫn không ngừng tìm kiếm Hạ Tô.

 

Nhưng Hạ Tô dường như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi nơi này.

 

Sau khi khôi phục lại từ sự sụp đổ ban đầu, Cố Tri Hành cố gắng khuyên mình... Không cần quan tâm, cô chỉ là thế thân mà thôi.

 

Mạc Tịch đã về, cho nên không cần phải chú ý đến một thứ đồ giả.

 

Hắn cố gắng chuyển toàn bộ lực chú ý của mình lên người Mạc Tịch.

 

Mạc Tịch cũng không còn kiêu ngạo với Cố Tri Hành, cô ta sẽ ngọt ngào nũng nịu nói hắn đến phòng thu âm của mình, nói hắn dùng tài nguyên tốt nhất để nâng đỡ mình.

 

"Khi đó anh nâng đỡ thế thân kia mà bỏ ra một ngàn năm trăm vạn, bây giờ anh định bỏ ra bao nhiêu đây?"

 

Xoài Vẫn Giảm Cân

Cố Tri Hành rất muốn hứa hẹn gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ nói: "Trước tiên nghe em hát đã."

 

Mạc Tịch rất thất vọng, nhưng cô ta vẫn hát ca khúc nhà sản xuất viết cho mình.

 

Cố Tri Hành nhíu chặt mày.

 

"Cảm giác không đúng." Hắn nói.

 

Nhà sản xuất đổi bài, Mạc Tịch lại hát thêm một lần nữa, Cố Tri Hành vẫn giữ nguyên câu nói kia.

 

Rốt cuộc không đúng ở chỗ nào?

 

Hắn không nói được sai ở chỗ nào, nhưng chính là... không giống với trí nhớ của hắn.

 

"Vì sao em không thể hát như ngày trước?" Hắn hỏi Mạc Tịch: "Em đổi cách hát sao, vì sao bây giờ nghe lạ vậy?"

 

Nhà sản xuất không nhìn được nữa, anh ta chủ động nhắc nhở: "Tổng giám đốc Cố, giọng và kiểu hát của cô Mạc gần như giống hệt với lúc cô ấy ra mắt, không có gì khác nhau."

 

Giây phút này Cố Tri Hành như bị sét đánh.

 

Hắn đột nhiên ý thức được người hắn thật sự thích là Hạ Tô.

 

Mà Hạ Tô của sau này đã hoàn toàn không giống Mạc Tịch.

 

...

 

Cố Tri Hành bắt đầu nghe đi nghe lại album của Hạ Tô.

 

Những bài hát kia đều là nhật kí tình yêu của cô và Thẩm An, hắn nghe một lần là đau một lần, nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi vòng lặp tự ngược đó được.

 

Bài duy nhất hắn không dám nghe là "Tạm biệt", cho dù đây là bài hát duy nhất cô viết cho hắn.

 

Thời gian lại trôi qua.

 

Cố Tri Hành gặp lại người quen trong một nhà hàng.

 

Hắn luôn cảm thấy mình đã từng gặp đối phương nhưng lại không nhớ ra, mãi đến khi sắp ăn xong hắn mới đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.

 

...Thẩm An.

 

Trong buổi concert cầu hôn hôm đó hắn đã gặp người này.

 

Vì ánh sáng chói mắt của buổi concert bao trùm lấy anh nên hắn mới không nhìn rõ mặt của Thẩm An.

 

Nhưng đúng lúc hôm nay Thẩm An cũng mặc một chiếc áo somi trắng, bóng dáng ngày hôm nay dần khớp vào với hình bóng trong quá khứ, đánh thức kí ức của Cố Tri Hành.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tam-biet-nguoi-em-tung-yeu/chuong-4.html.]

Gần như không chút suy nghĩ, Cố Tri Hành đi đến ngồi xuống đối diện người đàn ông.

 

Anh đang c//ắt bít tết, khi thấy Cố Tri Hành thì hơi ngẩn người, nhưng vẫn rất lịch sự mỉm cười: "Là tổng giám đốc Cố, Cố Tri Hành sao?"

 

Anh lịch sự ôn hòa thế này khiến Cố Tri Hành không biết nên nói gì.

 

Hắn im lặng rất lâu mới thấp giọng nói: "Anh là Thẩm An?"

 

Người đàn ông mỉm cười không nói gì.

 

"Tô Tô... Hạ Tô, cô ấy, vẫn khỏe chứ?"

 

Một lúc lâu sau người đàn ông mới đẩy kính lên, cười khẽ nói: "Có lẽ đây là lúc tôi nên nói thật cho anh biết."

 

"Hạ Tô khỏe hay không, tôi cũng không biết." Ánh mắt Cố Tri Hành run rẩy: "Hai người... ly hôn rồi?"

 

Người đàn ông lắc đầu: "Chúng tôi cũng không kết hôn."

 

Anh lấy danh thiếp trong âu phục ra đưa cho Cố Tri Hành.

 

Cố Tri Hành cúi đầu nhìn, "bác sĩ tâm lí Trần Ninh Tự".

 

Cố Tri Hành run rẩy.

 

Cái này... có ý gì?

 

"Tôi họ Trần, tôi từng là bác sĩ tâm lí của cô Hạ Tô hơn một năm."

 

"Cô ấy cảm thấy vô cùng đau khổ trong mối quan hệ thân mật của mình, chúng tôi nói chuyện rất lâu mới phát hiện lối thoát duy nhất chính là rời xa khỏi người khiến cô ấy đau khổ."

 

"Vì để hoàn toàn làm được chuyện này, cô ấy nhờ tôi diễn một vở kịch với cô ấy, tôi đồng ý."

 

Cố Tri Hành nắm chặt lấy tấm danh thiếp kia, rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.

 

Không biết qua bao lâu, Trần Ninh Tự đột nhiên thấy Cố Tri Hành bật cười.

 

Hắn lẩm bẩm nói: "Cho nên người Tô Tô yêu đúng là tôi."

 

"Những bài hát kia cũng đều viết cho tôi."

 

"Thẩm An cũng không tồn tại..."

 

Trần Ninh Tự im lặng nhìn Cố Tri Hành, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Anh Cố, nếu như tôi là anh, tôi sẽ cảm thấy đau khổ."

 

"Người Hạ Tô yêu là anh nhưng cô ấy lại không tiếc vứt bỏ hết mọi cố gắng của mình, dùng cách dứt khoát như vậy để tạm biệt anh. Anh không thử nghĩ xem rốt cuộc mình đã sai ở đâu sao?"

 

Cố Tri Hành như bị sét đ//ánh.

 

"Cuối cùng tôi muốn nói với anh một chuyện... Thật ra anh đã biết, nhưng có lẽ đã quên, hoặc có thể anh chưa từng để ý đến chuyện này."

 

"Thẩm An là nghệ danh Hạ Tô dùng để hát ở quán bar."

 

Cố Tri Hành đột nhiên nâng mắt lên.

 

Trần Ninh Tự nhún vai: "Cô ấy nói, lúc trước anh đã cứu cô ấy khỏi khách ở quán bar, lúc đó cô ấy đã thích anh."

 

...

 

Trần Ninh Tự rời đi.

 

Cố Tri Hành vẫn ngồi đó, rất lâu sau hắn không thể bình tĩnh được.

 

Cho nên... tạm biệt Thẩm An thực ra là để tạm biệt phần tình cảm dành cho Cố Tri Hành.

 

Nếu như hắn có thể nhớ ra...

 

Nếu như hắn có thể nhớ ra Thẩm An đã từng là tên của Hạ Tô trong buổi concert hoặc trong vài ngày sau đó.

 

Có lẽ bọn họ vẫn sẽ còn hi vọng.

 

Nhưng từ đầu đến cuối hắn không nhớ.

 

Vậy nên cô rời đi, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, không quay đầu lại đến một lần.

 

12. Cố Tri Hành

 

Cảm xúc của Cố Tri Hành bắt đầu xuất hiện vấn đề.

 

Thật ra bản thân hắn bị chứng nóng nảy và khó ngủ vô cùng nghiêm trọng, lúc đầu phải nghe Hạ Tô hát mới có thể ngủ được.

 

Nhưng bây giờ hắn nghe album của Hạ Tô hết lần này đến lần khác cũng không ngủ được.

 

Lúc này hắn mới ý thức được thứ khiến hắn có cảm giác yên tâm không phải là giọng hát của Hạ Tô, mà là Hạ Tô.

 

Cảm xúc càng ngày càng không ổn, Cố Tri Hành bắt đầu dựa vào c//ồn.

 

Hắn trắng đêm say rư//ợu cho đến khi bản thân ngất đi.

 

Nhưng trong cơn say hắn vẫn mơ đến khuôn mặt kia.

 

Tỉnh lại thì bản thân đã ở trong bệnh viện, thư kí khóc nói với hắn kết quả kiểm tra... Hắn bị u//ng th//ư dạ dày.

 

Dường như ông trời đang giúp Cố Tri Hành, sau hai tuần nhận được kết quả xét nghiệm, hắn thấy một ban nhạc biểu diễn ở bờ biển nước ngoài.

 

Nữ ca sĩ xinh đẹp đứng dưới ánh nắng, sức sống của cô như tỏa ra bốn phía.

 

Cố Tri Hành nhìn bức ảnh kia rất lâu để chắc chắn mình không nhìn nhầm.

 

Đó đúng là Hạ Tô.

Loading...