Tái Sinh Lại, Ta Quyết Xơi Tái Hắn - chương 7

Cập nhật lúc: 2025-03-08 13:45:12
Lượt xem: 218

Tạ An Thái liền đi theo phía sau bà ta, ông ta không khỏi đổ mồ hôi, lần này nhà ông ta sẽ phải rước cái thứ nữ nhân dâm tiện đó vào rồi.

 

Vào gian phòng kín khác, Chu phu nhân dặn đám gia nhân tiếp tục phục vụ khách khứa, còn bản thân ngồi sẵn chờ nhà Tạ An Thái mở lời. Ông ta khó khăn, cúi đầu cong lưng chắp tay mà nói. 

 

“Phu nhân, là nhi tử nhà ta có lỗi, xin được tạ lỗi với phu nhân”

 

“Tạ lỗi, ngài tính tạ lỗi cho thanh danh nữ nhi ta kiểu gì?”

 

“Tại hạ xin được đem sính lễ qua cho nhà phu nhân”

 

“Như thế còn được, ta cũng muốn nữ nhi ta có nơi chốn yên thân, chỉ là chức quan nhà ngươi hơi thấp, ta sẽ xin hoàng thượng thăng cấp cho ngươi, như thế hai ta đều không thiệt thòi”

 

Tạ An Thái  nghe vậy mừng như mở cờ trong lòng, vậy thì nhất định phải lấy nữ nhân này về, chắc chắn đường quan lộ hắn sẽ nở rộ.

 

“Đa tạ phu nhân”

 

Chu phu nhân tạm thời hài lòng với hôn sự này, giờ chỉ chờ nữ nhi tỉnh lại mà thông báo cho nàng ta biết. 

 

Vụ việc của đại cô nương nhà bá tước được bưng bít rất kĩ, cả đám người đi theo hóng chuyện kia, không kẻ nào dám hé răng, chỉ sợ liên lụy vào thân.

 

Tiệc tan đã được 3 hôm, Tạ An Thái bức nhi tử phải qua cầu thân nhà phủ bá tước, nhưng một hai Tạ Kỳ không chịu, hắn cho rằng bản thân bị ám hại.

 

 Tạ An Thái nghe vậy thì đánh hắn một trận bắt quỳ ở từ đường sám hối, Tạ Kỳ quỳ ở từ đường 2 ngày trời không biết rằng phụ thân đã thay hắn đi cầu thân.

 

Cả kinh thành giờ ai ai cũng biết, hắn cùng nhà họ Lâm đã hủy hôn, còn được lấy cả đại cô nương nhà bá tước, ai cũng nói nhà hắn gặp may, một bước lên cành cây cao.

 

“Tạ công tử, công tử mau ăn gì đi, cứ nhịn thế này sao được”

 

Tiểu Đinh vừa nói vừa cầm chén cháo đến cho công tử nhà hắn, công tử nhà hắn đang tuyệt thực để phản đối hôn sự.

 

“Ta không ăn, dù có c.h.ế.t ta cũng không lấy nàng ta, nữ nhân đã thất tiết lại là dâm nữ có tiếng, ta thà c.h.ế.t còn hơn”

 

“Công tử nhỏ miệng, công tử chưa hay biết sao, lão gia đã đem sính lễ cầu thân rồi”

 

“Ngươi nói gì”

 

“Nô tài không nói điêu, giờ này tháng sau là cử hành hôn lễ”

 

Tạ Kỳ bật dậy, lao ra khỏi phòng tìm phụ thân hắn, Tạ An Thái thấy nhi tử đã tỉnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn đến chất vấn.

 

“Phụ thân, sao người lại cầu thân nàng ta, nàng ta có danh tiếng ra sao, người không rõ hả”

 

“Thì sao, lỗi vẫn là ngươi làm, mất mặt cả dòng họ còn đòi ra đây đối chất với ta, ngươi nghe đây. Đích thân hoàng thượng ra chiếu chỉ, phong ngươi lên làm Hình bộ thượng thư, ta là phụ thân ngươi còn chưa được lên chức thượng thư đó đâu, đỡ 20 năm ngươi phấn đấu, người còn đòi gì? Còn nữa, đại tỷ của ngươi vào cung được gần 8 tháng nay, không có được trọng dụng gì, cũng nhờ lần này mà được thăng lên ngôi tần. Đại tỷ ngươi còn mới mang thai, sinh ra nam tử thì ngươi xem, chức phi có phải trong tay hay không?”

 

Hắn quỳ thụp xuống xin phụ thân hắn. 

 

“Phụ thân, nhi tử có thể tự cố gắng đạt được tước vị, không muốn nhờ bất cứ vào ai”

 

“Tự cố gắng? Ta đây gần 15 năm vẫn chỉ làm đến lang trung là cao nhất, nay có cơ hội tốt như vậy ngươi nhịn nhục một chút thì đã sao, ai bắt ngươi lấy nàng về phải yêu nàng ta, cứ chiều theo ý nàng ta là được”

 

“Việc nhục nhã như vậy sao con làm được”

 

“Không làm được thì cả nhà cùng chết, chiếu thư đã ban rồi, làm trái lệnh hoàng thượng, người sống được chắc”

 

Tạ Kỳ nghe xong thì xụp đổ, hắn đành lững thững quay về phòng mình, mặc dù thâm tâm hắn không muốn nhưng cũng đành phải chấp nhận. Hắn nhớ tới Uyển Nhi, liền lấy giấy bút ra viết một lá thư cho nàng, hắn hy vọng nàng đọc được sẽ cùng hắn bỏ trốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tai-sinh-lai-ta-quyet-xoi-tai-han/chuong-7.html.]

 

Uyển Nhi sau vài ngày dưỡng thương thì đã tỉnh hẳn, nàng còn phải giả vờ đau khổ chua xót thêm vài hôm nữa, thật ra trong lòng nàng đang mở hội. Nghe nói, nhà họ Tề vừa tan tiệc xong, sáng hôm sau liền mang sính lễ sang nhà nàng, Huyền Vũ còn đích thân quỳ xuống tạ lỗi với phụ mẫu nhà nàng.

 

“Cô nương, có thư từ Tạ phủ gửi”

 

Nha hoàn bước vào phòng, trên tay cầm lá thư, nàng thấy lạ liền mở ra xem, bên trong là lời  Tạ Kỳ nói với nàng. Hắn thế mà muốn rủ nàng bỏ trốn, nàng đọc mà không khỏi bật cười vì sự ngây thơ của hắn, mối hận năm xưa nàng vẫn còn nhớ, đã thế thì nàng sẽ giúp hắn một chút.

 

Viết xong thư, Uyển Nhi liền cho người qua gọi  Nguyệt Cầm qua, nàng cần cho biểu muội biết mới được.

 

Sáng sớm nay, nhà  Nguyệt Cầm vô cùng nào nhiệt, nguyên nhân là thái úy Dục Tông cùng phụ thân qua nhà nàng xin được định thân. Hoàng thượng biết tin liền vui mừng không thôi, còn thưởng thêm cho hắn 1 nghìn lượng vàng làm của sính lễ,  Nguyệt Cầm thì hốt hoảng, nàng không muốn kết hôn nữa.

 

Kiếp trước nàng bị Tạ Kỳ hại chết, mặc dù chưa kịp động phòng nhưng cũng đã bái đường, sau hắn cũng đi chiến trường liên miên mấy tháng. Nàng ở tại nhà làm hiền thê chờ phu quân, ai có dè phu quân về lại một đao đ.â.m c.h.ế.t nàng. Nghĩ lại mà Nguyệt Cầm  vẫn hoảng sợ không thôi.

 

“Cô nương, mấy tháng nữa là cô nương xuất giá rồi, phu nhân ép cô nương ở yên trong nhà không cho đi xa”

 

“Ta biết, mẫu thân cứ lo quá cái vụ của Nhi tỷ”

 

Tiểu Chu từ bên ngoài cầm theo lá thư chạy vào phòng, vừa thở vừa nói.

 

 “Cô nương, Lâm cô nương cho mời cô nương qua”

 

“Mời ta sao, tỷ ấy bị sao vậy, muội mau đưa ta lá thư”

 

Vội mở thư ra xem, đọc một loạt nàng cười khoái trá với biểu tỷ, nàng cần qua gấp để bàn kế hoạch với tỷ thôi. Nghĩ là làm, Nguyệt Cầm đứng lên đi đến phòng mẫu thân.

 

Gần một canh giờ van xin, mãi mẫu thân mới chịu cho nàng đi, tranh thủ qua tiệm điểm tâm nổi tiếng, nàng mua mấy món cho nha hoàn và biểu tỷ.

 

Vừa đến phủ nhà họ Lâm, đã thấy hoa dây lồng đen treo rồi, hôn lễ của Nhi tỷ được định vào tháng sau rồi, nên giăng đèn chữ đỏ từ sớm để báo hỷ, nàng nhìn không khỏi mừng thầm cho tỷ ấy.

 

Uyển Nhi ở đình chờ nàng sẵn, cả hai đã mấy hôm không gặp, nhìn thấy nhau vui  mừng không thôi.

 

“Chúng ta hãy mau nghĩ kế triệt để mới được, muội nghĩ sao”

 

“Ta có kế này tỷ nghe thử xem”

 

Ngồi đến chiều tối, Nguyệt Cầm mới về, trong lòng nàng đang vô cùng sung sướng, sắp tới đây tên Tạ Kỳ này sẽ gặp họa.

 

 Trên đường xe nàng đột nhiên bị chặn lại, có người bên ngoài không ngừng kêu tên nàng, Nguyệt Cầm sợ hãi đây chẳng phải là tên Tạ Kỳ sao, sao hắn lại gọi nàng làm gì.

 

“Cầm nhi, ta là phu quân của nàng đây, Cầm nhi ta biết đây là xe phủ nhà nàng, nha hoàn cũng là của nàng xin nàng hãy ra gặp ta”

 

Nàng kéo rèm lên nhìn, thật sự là Tạ Kỳ, hắn nhìn rất tiều tụy, râu ria mọc lởm chởm, y phục xốc xếch, ánh mắt đỏ ngầu, thân hình nhìn gầy đi không ít.

 

“Công tử, thỉnh tự trọng, chúng ta đều đã có hôn ước, xin huynh đừng ăn nói xằng bậy kẻo ảnh hưởng đôi bên”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

 

“Không ta không có xằng bậy, muội biết không chúng  ta thành thân, ta phải đi xuất quân nên không ở bên nàng được, nàng đã ở nhà chăm lo còn gánh vác cả gia sản nhà ta, nàng còn tận hiếu với mẫu thân ta tới khi bà ấy mất”

 

“Huynh chắc còn chưa tỉnh rượu, người đâu đem đưa Tạ công tử về đi”

 

“Đừng, Cầm nhi xin nàng, ta nhớ lại rồi, là ta hại nàng…”

 

Nguyệt Cầm rơi nước mắt, gần 1 năm hắn tòng quân, nàng ở nhà chăm nom từng chút một, chỉ mong hắn về cùng nàng sinh con để nàng bớt bị đàm tiếu. Nàng còn bị biểu tỷ hắn ghét, dăm ba hôm lại gọi vào nhét thêm người vào phòng, trách nàng mãi không có nhi tử cho nhà họ Tạ. 

 

Đâu ai biết hắn chưa hề chạm vào nàng, nhìn thì phu thê kính như tân, chẳng qua là hắn thà ngủ với thê thiếp chứ không động vào nàng. Hắn ngoại mặt vẫn yêu thương, chăm sóc thê tử, sau lưng thì để thiếp thất leo lên đầu nàng. Lại còn hại c.h.ế.t cả nhà nàng, giờ đây đã nhớ ra, nhận mình làm sai đâu có ý nghĩa gì nữa.

 

Loading...