Tái Sinh Lại, Ta Quyết Xơi Tái Hắn - chương 5
Cập nhật lúc: 2025-03-08 13:42:07
Lượt xem: 176
Nguyệt Cầm nhìn bóng lưng cao lớn của Dục Tông không khỏi suy nghĩ, mẫu thân kéo nàng sang bên gian của các phu nhân, nàng nhanh chóng hòa mình vào đám nữ quyến.
“Nguyệt Cầm muội, ta ở đây”
Là giọng của Uyển Nhi, nàng cũng đang mặc một bộ đồ màu xanh, cả hai nhìn trang phục của nhau không khỏi bật cười.
“Tỷ tỷ hôm nay đặc biệt thanh nhã, khiến ai ai nhìn cũng phải đỏ mặt”
“Muội chỉ được cái dẻo miệng, hôm nay muội cũng thật xinh đẹp”
“Uyển Nhi tỷ, chúng ta cần đến sớm hơn để chuẩn bị”
“Ừ mau đi thôi”
Cả hai nhanh chóng lôi kéo nhau đến một góc kín của khu hồ sen, khu hồ sen rất đông đúc ở phía đông nam, còn phía tây nam khuất bóng chỉ có một vài tiểu cô nương chơi đùa chỗ đó.
Nguyệt Cầm cẩn thận nhìn quanh, nàng kéo tay Uyển Nhi vào phía bụi hoa ngồi, cả hai vừa lo lắng vừa hồi hộp. Theo như những kí ức của Uyển Nhi, thì Tề Huyền Vũ rất thích nơi yên tĩnh, chàng có kể là hôm dự này đã đứng tại góc hồ phía đông nam để ngắm sen.
Thâm tâm Uyển Nhi biết nàng làm vậy là không nên, nhưng giờ đã đến mức này rồi, nàng cần phải cứu mình trước, chắc chắn gia phụ và huynh trưởng sẽ không đồng ý hủy hôn ước với nhà họ Tạ kia.
Tiếng bước chân trầm ổn tới gần, cả hai cô nương hồi hộp, Nguyệt Cầm vội nhanh chân kéo tay Uyển Nhi về vị trí hồ, cả hai đang chuẩn bị hành động, đột nhiên có một giọng nam giới nữa xuất hiện.
“Huyền Vũ sao ngươi lại đứng đó một mình?”
Là giọng của Dục Tông, sao ngài ấy lại ở đây, hai cô nương lo lắng không thôi, Nguyệt Cầm thật muốn đánh cho nam nhân này một trận, làm hỏng hết kế hoạch của các nàng.
“Ta chỉ là thích yên tĩnh hơn, ngươi cũng biết tính ta mà, ghét ồn ào”
“Ta cũng không thích, nên mới đi theo ngươi tới đây, cũng tính muốn bàn với ngươi một số chuyện”
“Bàn chuyện với ta sao, Dục Tông hay là chúng ta đến chiếc chòi phía xa kia được không?”
“Được, cùng đi thôi”
Uyên Nhi tức đến dậm chân, cái vị Dục đại nhân này sao lại cản đường nàng chứ, nàng vặn vẹo chiếc khăn lụa trong tay, lo lắng nhìn Nguyệt Cầm, nàng khẽ thì thầm.
“Muội muội, giờ chúng ta tính sao đây”
“Để muội nghĩ, thế này muội sẽ tìm cách đánh lạc hướng Dục thái úy, sau đó tỷ hay tự hành động, muội sẽ cử tiểu Chu nhà muội tới hỗ trợ tỷ, đảm bảo không để nam nhân nào khác tiến lại gần”
“Được, vậy chúng ta tiến hành thôi”
Cả hai ôm nhau, Nguyệt Cầm vỗ về an ủi Uyển Nhi sau đó nàng rời đi, vòng sang phía cây liễu nàng ra hiệu gọi tiểu Chu, tiểu Chu từ xa thấy cô nương gọi vội chạy lại.
“Cô nương gọi muội”
“Ta cần muội giúp một chuyện”
Nguyệt Cầm ghé sát vào tai nha hoàn, nàng thầm thì cho tiểu Chu biết, tiểu Chu nghe xong kinh ngạc không thôi, nhưng việc cô nương giao cho nàng sẽ thực hiện vô điều kiện.
“Muội mau đi đi”
“Vâng, muội đi ngay”
Tiểu Chu nhoáng một cái đã biến mất, nàng cũng nhanh chóng tiến lại phía cái chòi nơi hai nam nhân kia ngồi, nàng cầm cái diều dưới chân thầm suy nghĩ một lát.
Nguyệt Cầm đem cây diều buộc vào một viên đá, rồi ném viên đá lên một cành cây, viên đá rơi xuống bên kia cành cây, nàng cầm viên đá lên rồi kéo dây cho cánh diều nhìn như mắc trên cao.
Nhìn tác phẩm đã hoàn thành, Nguyệt Cầm trấn tĩnh lại tâm trạng, ra vẻ vội vàng nàng di chuyển đến chiếc chòi. Tiếng của Dục Tông và Huyền Vũ vẫn đang vang lên đều đều, bất chợt Dục Tông dừng lại, ánh mắt hắn nhìn về phía thân ảnh từ xa.
Kia chẳng phải là Nguyệt Cầm cô nương, nàng đang ngó nghiêng gì đó lên thân cây, hắn cũng nhìn theo ánh mắt của tiểu cô nương, thì ra cây diều của nàng bị mắc trên cây, hắn khẽ nở nụ cười.
Huyền Vũ thấy Dục Tông đột nhiên dừng nói chuyện, rồi lại cười, hắn kinh hãi không thôi. Tên ác ma này là bị làm sao vậy, Huyền Vũ chưa bao giờ thấy tên này cười kiểu đó.
Dục Tông biết bản thân thất thố, hắn liền đưa tay lên miệng khẽ kêu hai tiếng rồi nói.
“Ta ra kia giúp Nguyệt Cầm biểu muội chút, ngươi ngồi đây chờ ta”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tai-sinh-lai-ta-quyet-xoi-tai-han/chuong-5.html.]
“Ồ thì ra là vậy, thế ngươi mau đi đi”
Huyền Vũ đã rõ, tên này thế mà lại cũng đam mê sắc nữ, hắn cứ nghĩ tên này bị đoạn tụ, làm hắn sợ hãi nói chuyện cứ phải giữ khoảng cách.
Dục Tông đi lại phía sau tiểu cô nương, tiểu cô nương bé nhỏ, hai má ửng hồng, da trắng tỏa sáng dưới ánh nắng dịu, hắn nhìn mà ngơ ngẩn. Hắn thấy nàng vẫn đang dùng đá viên ném lên cây cao, hắn không khỏi bật cười vì hành động ngốc nghếch của nàng.
“Biểu muội có cần ca ca giúp không?”
Nguyệt Cầm nghe tiếng hắn cất lên, nàng giả bộ bất ngờ, quay qua nhìn hắn, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương chỉ lên cây cao.
“Dục Tông ca ca, nếu huynh giúp được muội thì tốt quá, chiếc diều của biểu muội bị mắc trên cây”
“Được, biểu muội mau lùi xuống, để ta lấy cho muội”
Vừa dứt lời, hắn đã dùng khinh công bay vút lên cây, cầm theo cánh diều của nàng đem xuống. Nguyệt Cầm nhìn không khỏi há hốc, thái úy võ công thật thâm hậu
“Của muội đây nhưng ta e nó bị gãy rồi, để ta tìm cho muội cây khác”
“Tốt quá, ca ca làm việc trượng nghĩa đúng là nên làm cho chót”
“Hử vậy biểu muội tính trả thưởng cho ta cái gì”
…
Uyển Nhi nhìn hai người nói chuyện từ xa, hiện chòi chỉ có Huyền Vũ, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y vào quyết tâm, nha hoàn tiểu Chu phía sau bấu lấy vai nàng đẩy mạnh nàng xuống hồ một cái.
“Ùm”
“Cứu với, có người rơi xuống hồ, cứu người”
Tiểu Chu nhìn Uyển Nhi cô nương đã ngã xuống hồ, nàng giả vờ hốt hoảng chạy vào trong chòi, để tăng thêm tính chân thực, nàng còn cấu đùi cho nước mắt nước mũi tèm lem.
Huyền Vũ nhìn nha hoàn hốt hoảng chạy vào kêu cứu, không nghĩ nhiều hắn vội chạy ra phía đầm sen, quả thật có cô nương đang đuối nước, hắn nhảy xuống cứu nàng lên.
Đến khi nhảy xuống xong hắn lại hối hận, nhỡ đây chính là chiêu trò của đám nữ quyến thì sao, hắn đúng là ngốc. Huyền Vũ bế cô nương lên bờ, nàng đã ngất xỉu, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, cả thân hình ngấm nước làm quần áo bó sát vào thân, hắn vội tránh ánh mắt đi.
Tiểu Chu nhìn thấy lao vào ôm Uyển Nhi cô nương, vừa khóc vừa kêu cố ý đánh động càng lớn càng tốt.
“Ôi cô nương, cô nương đừng chết, cô nương mà c.h.ế.t thì muội biết sống làm sao, chủ tử nhà muội sẽ c.h.é.m c.h.ế.t muội mất”
“Đây không phải cô nương nhà ngươi sao?”
“Thưa công tử, đây là cô nương nhà Lâm đại nhân, nô tì là nha hoàn bên nhà Trương đại nhân, nô tì được cô nương nhà nô tì dặn chăm sóc nhị cô nương”
Bên này, Dục Tông và Nguyệt Cầm nghe tiếng tri hô cũng chạy đến, Nguyệt Cầm vội tháo áo choàng bên ngoài ra che lên người Uyển Nhi, mọi người xung quanh cũng chạy đến.
Lâm lão gia và Lâm phu nhân nghe tin nhi nữ bị ngã xuống hồ thì xém xỉu, cũng vắt chân lên cổ mà đến nơi xem nữ nhi. Thấy nữ nhi đã được bọc kín, còn được đích thân Tư mã Tề Huyền Vũ bế vào phòng thay đồ, Lâm thì nhìn phu quân, cả hai biết đã không thể cứu vãn.
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
Uyển Nhi vẫn chưa tỉnh, thái y bên cạnh nói, do nhị cô nương hoảng sợ nên tạm thời chưa thể tỉnh được, bên cạnh là Nguyệt Cầm đang đứng, tay nàng được mẫu thân nắm chặt lấy. Trương thị cảm thấy may mắn không thôi, bà nhìn Lâm thị rấm rứt khóc biết là cô nương này phải gả cho công tử kia rồi, nữ nhi nhà nàng mà ngã thì không biết sẽ ra sao nữa.
“Sao rồi, nhị cô nương chưa tỉnh sao?”
“Vâng thưa Chu phu nhân, nữ nhi vẫn chưa tỉnh”
“Tội nghiệp nhi nữ nhà Lâm đại nhân, đây là do ta tắc trách, sau vụ này ta sẽ cho người xây hàng rào bao quanh, tránh lại xảy ra vụ việc như vậy lần nữa”
“Phu nhân, cũng do nữ nhi nha ta bất cẩn, nàng với tay đòi hái sen mới bị trượt chân ngã, đám nô tì thì lại không ai biết bơi, nên mới”
“Lâm phu nhân, ta hiểu mà, giờ tạm thời chuyện trước mắt chờ nhị cô nương tỉnh đã, chuyện khác ta đây sẽ làm chủ cho nhà các người”
“Tạ ơn Bá tước phu nhân”
Chu Vân Phi dặn dò hạ nhân xong cũng rời đi, dù sao bà ta vẫn còn bữa tiệc trước mắt, đâu thể chỉ vì chuyện này mà ảnh hưởng được.