Ta và Quý Phi Cùng Trọng Sinh - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-08-22 13:19:42
Lượt xem: 863
Cuối cùng cũng có một ngày, Phó Cẩn Hành đứng sau gốc cây cổ thụ trong Ngự hoa viên, nghe thấy Minh phi đang mang thai thở dài:
"Bệ hạ cứ tiếp tục như vậy, e là sẽ bị người đời chê cười. Nếu không phải vì muốn giữ lại đứa con này, thì bản cung thật sự không muốn dỗ dành một tên điên."
Lúc đó hắn ta mới biết, triều đình và hậu cung, đã sớm bị Thôi gia và Tạ gia nắm trong tay.
Chúng ta chỉ đang diễn kịch cho tên điên hắn ta xem mà thôi.
Hắn ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu, rồi ngã xuống đất không dậy nổi nữa.
Có Thôi gia và Tạ gia giúp đỡ, việc phế truất hôn quân là chuyện đáng mừng hơn là đáng buồn.
Triều đình không hề bị rung chuyển, hậu cung cũng không có lấy một chút bi thương.
Thái tử còn đang tập nói, dưới sự phò tá của văn võ bá quan, đã bắt đầu nhiếp chính.
Nhưng những tập tấu chương chất cao như núi kia, đều là do Thẩm Thư phê duyệt.
Nàng ta học được thuật trị quốc của Thôi gia, đối với nàng ta mà nói, cũng không phải là chuyện khó.
Ta vừa ăn nho, vừa nhìn nàng ta bận rộn đến mức chân không chạm đất, liền nhét cho nàng ta quả to nhất:
"Ngươi bận rộn như vậy, sau này không rủ ngươi đánh bài nữa."
Nàng ta nhìn ta nhàn nhã, bất mãn nói:
"Ngươi cứ mặc kệ như vậy sao? Không sợ ta đoạt quyền hành của ngươi à?"
Ta lắc đầu:
"Công việc mệt mỏi như vậy, ngươi cứ việc đoạt đi."
"Đánh bài với Minh phi, Trinh phi còn thú vị hơn."
Nàng ta thở dài:
"Ngươi cứ việc ăn nho đi, tấu chương của ta e là phải phê duyệt đến sáng mai."
"Vậy ta ở đây với ngươi đến sáng mai là được, đâu phải là không ở lại được."
Dưới ánh nến, trên khuôn mặt kiêu ngạo của nàng ta lộ ra nụ cười:
"Ai cần ngươi ở lại?"
"Không ai cần, ta tự nguyện, được chưa?"
Nàng ta trừng mắt nhìn ta, nhưng lại sai người mang thêm trái cây đến.
Thậm chí còn có cả thùng ngâm chân.
"Trái cây lạnh, ngâm chân cho ấm. Đừng để ngày mai bị đau bụng, lại trách ta.
Ta và Thẩm Thư sống an nhàn sung sướng, thì Trinh phi lại vô cùng vất vả.
Nàng ta ngày ngày hầu hạ Phó Cẩn Hành, mệt mỏi vô cùng.
Độc tố trong cơ thể không thể kiềm chế được nữa, cuối cùng cũng bộc phát.
Phó Cẩn Hành ngày ngày phải chịu đựng nỗi đau thấu tim gan, tiều tụy héo mòn, chỉ muốn c.h.ế.t cho xong.
Nhưng ta không đồng ý, Thẩm Thư không đồng ý, Trinh phi cũng không đồng ý.
"Chúng ta đều là những người được gia đình yêu thương, cưng chiều, sao có thể trở thành quân cờ trong tay Bệ hạ?"
"Bệ hạ đã muốn xem chúng ta là quân cờ, bây giờ thua rồi, cũng nên can đảm nhận thua."
Trinh phi từ đầu đến cuối, đều là người do ta chọn.
"Bệ hạ chắc chắn không nhớ ra, trong phủ của người có một thị vệ, đã nhìn thấy người và Thẩm Ngọc Dung lén lút gặp nhau dưới trăng, bị người bị người diệt khẩu ở Vị Thủy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-va-quy-phi-cung-trong-sinh/chuong-14.html.]
"Người đó, là vị hôn phu của ta.”
"Hắn ta thật thà chất phác, lúc c.h.ế.t còn nắm chặt cây trâm trên ngực. Đó là thứ hắn dành dụm tiền bạc rất lâu, mua tặng ta làm quà sinh thần.”
"Người có biết không? Sau khi hắn ra đi, ta chưa từng tổ chức sinh thần thêm một lần nào nữa. Ta, cũng đã c.h.ế.t vào ngày hôm đó.”
"Hiện tại là lúc ta báo thù. Ngày này, ta đã đợi rất nhiều năm rồi.”
Kể từ đó về sau, Phó Cẩn Hành hôm nay gãy chân, ngày mai gãy xương, ngày kia lại bị rắn cắn... tai họa liên miên.
Mà phương án trị liệu Trinh phi lựa chọn cho hắn ta, đều là phương án đau đớn nhất.
Xương cốt bị lệch vị trí, liền bẻ gãy rồi nối lại, không biết đã bị hành hạ bao nhiêu lần.
Vết thương bị bỏng, mặc cho muỗi mòng cắn xé, ghê tởm đến cực điểm.
Ngay cả đồ ăn, cũng đều là cơm thừa canh cặn.
Phó Cẩn Hành lén lút tố cáo:
"Hoàng hậu, Trinh phi hành hạ trẫm, g.i.ế.c nàng ta đi, giúp trẫm g.i.ế.c nàng ta đi. Trẫm muốn gặp Thẩm Thư, ngươi hãy giúp trẫm gọi Thẩm Thư đến...”
Thẩm Thư từ sau lưng ta bước ra:
"Ngươi muốn ta làm gì? Trở thành con d.a.o trong tay ngươi, g.i.ế.c c.h.ế.t Tạ Vân sao?
"Nhưng ngươi và ta, đã sớm không c.h.ế.t không thôi rồi."
Phó Cẩn Hành rốt cuộc cũng đã hiểu rõ tất cả, nhưng vẫn cố chấp vùng vẫy:
"Thư nhi, tình cảm thuở thiếu thời của chúng ta, sao có thể trở nên xa cách như vậy? Nàng đừng nghĩ về ta như thế, ta chỉ là, chỉ là bị Thẩm Ngọc Dung lừa gạt mà thôi.”
"Trái tim của ta, đều đặt trên người nàng."
Thẩm Thư cười nhạt:
"Ngươi lấy cớ là đến thăm ta, nhưng ngày nào cũng lén lút đi gặp Thẩm Ngọc Dung. Nàng ta cũng giống như ngươi, đều là thứ xuất, nhát gan lại âm hiểm, khiến ngươi nhìn thấy chính bản thân mình. Ngươi che chở, yêu thương nàng ta, kỳ thực, là đang thương hại chính bản thân mình lúc trước mà thôi.
"Đừng nói là chân tình của ngươi nữa, thứ đó là thứ gì cao quý lắm sao? Cho chó ăn nó còn không thèm.”
Chúng ta sóng vai bước ra ngoài, tiếng Trinh phi từ phía sau truyền đến:
Một ngày tốt lành
"Bệ hạ còn học được cách tố cáo rồi sao? Nếu đã vậy, thì cái lưỡi này không cần giữ lại nữa.”
Năm năm sau, lúc Thái tử đăng cơ, biên giới Tây Bắc xảy ra chiến sự.
"Thẩm Thư, đại cục đã định, ta nên đi rồi.”
"Ngươi biết đấy, chí hướng của ta không phải ở hậu cung, để ta đến biên cương trấn thủ đi."
Nàng ta nhìn ta rất lâu, nhìn đến khi hai mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra, mới gật đầu đồng ý:
"Hậu cung đã giam cầm ngươi nửa đời người, ngươi nên có được tự do mà mình mong muốn.
"Ta đợi ngươi, sẽ luôn đợi ngươi.”
Đêm đó, Thái hậu bệnh nặng qua đời ở Cảnh Dương cung.
Còn trên chiến trường Tây Bắc, xuất hiện thêm một vị tướng quân vô danh.
Nàng ta ở nơi triều đường cao quý, giúp Thôi gia thực hiện lý tưởng thái bình thịnh thế.
Ta ở chốn giang hồ tự do tự tại, bảo vệ giang sơn gấm vóc mà Tạ gia đời đời gìn giữ.
Chúng ta, đều là những nữ tử kiệt xuất nhất trên thế gian này.