Ta Tự Có Gió Thanh Vô Tận - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-10 10:05:56
Lượt xem: 1,050
Lần đầu tiên ta cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ, là sau khi cha mẹ trở về, ta mới biết được thì ra ta không phải là con ruột của phủ Quốc công.
Mẫu thân sinh nở ở biên quan, đã ôm nhầm con.
Đích nữ thật sự của bọn họ được nuôi dưỡng ở một nhà nông dân ở biên quan.
Nửa tháng tiếp theo, ta nhìn thấy phủ đệ được trang hoàng lộng lẫy, nhìn thấy bọn họ chuẩn bị đầy đủ, chờ đón Thịnh Bảo Gia từ biên quan trở về.
Điều này khiến ta cảm thấy hơn mười năm qua giống như một giấc mơ, không tìm thấy chút cảm giác chân thực nào.
Lần thứ hai là khi ta nằm sấp trên mặt đất, nghe mẫu thân và phụ thân thương lượng, mới biết được sự thật lại tàn nhẫn đến vậy.
Lần thứ ba, là ngày cập kê, quan phủ phái người đến đưa ta đi. Tội danh là cha mẹ ăn trộm tráo đổi con cái, con cái phải gánh chịu thay.
Ta quay đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của phụ thân, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của mẫu thân, nhìn thấy ca ca quay đầu tránh né tiếng kêu cứu của ta.
Cho dù là quan phủ hay bá tánh cũng không có một ai tin tưởng lời nói thật của ta.
Sau đó, ta trần truồng đứng giữa rất nhiều nô lệ bị tội, bị xô đẩy, bị dội nước, tất cả giống như một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy mà ta cầu cứu cũng vô vọng.
Một năm sau, cảm giác như ác mộng đó lại ùa về.
Khi ma ma đến dạy ta nên làm thế nào để lấy lòng Bùi Chinh, tâm trí ta vẫn còn đang lâng lâng.
Ta và Bùi Chinh vốn có hôn ước, Bùi Chinh lúc đó chỉ là thế tử của phủ Bùi Quốc công, hai nhà đã định ra hôn ước từ khi chúng ta còn nhỏ.
Sau đó, phủ Bùi Quốc công sắp gặp nạn, tổ mẫu đã biết trước chuyện này.
Muốn ta diễn một vở kịch, hủy bỏ hôn ước này.
Mười hai tuổi, ta lần đầu tiên cảm nhận được sự dạy dỗ dịu dàng của tổ mẫu vì vậy ta nguyện ý vì gia tộc mà làm kẻ xấu này.
Ta đã sỉ nhục Bùi Chinh trong bữa tiệc cung đình, kích động hắn bóp nát ngọc bội đính ước.
Ba tháng sau, phủ Bùi Quốc công bị kết tội.
Ta nghĩ rằng mình đã làm điều đúng đắn.
Nhưng hiện tại, báo ứng đã đến.
Ta nhớ lại, khi bị đưa đến phủ Quốc sư, ta đã liều mạng nói sự thật cho Bùi Chinh biết.
Nhưng đôi mắt hung ác của Bùi Chinh lại khiến người ta sợ hãi như mãnh thú.
Hắn ta nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Lời biện minh vụng về như vậy, ngươi đã chuẩn bị bao lâu rồi? Hửm?”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Cho dù thật sự là như vậy, cũng không rửa sạch được vẻ hèn hạ xu nịnh của ngươi.”
Hèn hạ sao?
Sai lầm sao?
Vì sao chỉ có mình ta sai, chỉ có mình ta bị trừng phạt?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-tu-co-gio-thanh-vo-tan/chuong-4.html.]
Ta cố gắng ép mình không nghĩ đến những chuyện đó nữa, như vậy nước mắt mới không trào ra từ khóe mi.
Kể từ khi trở thành nô lệ đến nay đã một năm, ta lần đầu tiên được mặc lại gấm vóc và xông hương thơm.
Khi Bùi Chinh bước vào, chỉ khinh thường liếc nhìn ta một cái, rồi nói: “Không ai dạy ngươi, phải quỳ xuống sao?”
Ta quỳ xuống, lòng bàn tay giấu dưới lớp gấm vóc đã siết chặt đến mức hơi co giật.
Bùi Chinh dường như rất vui vẻ, đối xử với ta như một món đồ chơi thú vị.
Ta ngoan ngoãn, kiềm chế, mặc cho hắn ta muốn làm gì thì làm.
Ta nghĩ, trong lịch sử ngàn năm qua, có phải cũng có người giống như ta không?
Từng rơi vào vũng bùn, từng rơi xuống vực sâu, tuyệt vọng trong sự vùng vẫy bất lực nhưng vẫn cầu xin được sống trong tuyệt vọng.
Ta đã từng thấy.
Những thăng trầm trong lịch sử được ghi lại bằng một nét bút, cuộc đời sóng gió được tóm tắt bằng vài câu ngắn ngủi, đều là địa ngục mà bọn họ đã trải qua.
Cho nên sẽ không đâu, bất hạnh sẽ không lặp lại.
Sẽ luôn có người vùng vẫy thoát ra, vậy thì tại sao ta không thể là một trong số đó?
Ta loạng choạng trở về Kho nô lệ khi trời sắp sáng.
Mỗi tháng có một ngày cố định, nô lệ bị tội phải trở về Kho nô lệ nghe giáo huấn. Ta vừa đúng vào nhóm ngày ba mươi cuối tháng.
Mặc dù Bùi Chinh muốn ta thị tẩm nhưng sau khi xong việc ta không thể trở về phòng nghỉ ngơi, vẫn phải theo quy củ đến điểm danh trước giờ Tý.
Nô lệ biết đọc biết viết, mỗi tháng phải nộp bài tập.
Chỉ là lần này ta không viết về đức hạnh, cũng không viết về sự hối lỗi.
Ta viết về việc trong một năm lao động này, ta đã nhận ra cuộc sống trước đây tốt đẹp biết bao, ta biết ơn vùng đất này biết bao và phê phán phong tục của một số nước Tây Nam.
Sau đó, ta mang theo toàn thân đau đớn và mệt mỏi, trở về căn phòng nhỏ của mình ở Kho nô lệ.
Nếu đêm qua ta có thể trở về thì có thể tìm được thời gian gặp Phất Minh trước khi trời sáng nhưng bây giờ đã là buổi chiều.
Rất nhanh, ta phải trở về phủ Quốc Sư trước khi trời tối hẳn.
Chúng ta lại một lần nữa không có cơ hội gặp mặt.
Ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ bầu bạn cùng ta.
Ta thay bộ quần áo mới đã chuẩn bị từ lâu, chải tóc, lấy nước sôi, pha cho mình một chén trà cũ.
Chúc ta sinh thần vui vẻ.
Chúc ta đạt được mong ước.