Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÀ THẦN TÁI SỰ NGHIỆP - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-12-29 05:11:15
Lượt xem: 241

25.

Ta và Quý Lan Từ hiện ra, lên tiếng dọa cho Vương Tham sợ c.h.ế.t khiếp. 

 

"Ngươi là ai?" Vương Tham không thấy ta, chỉ nhìn thấy Quý Lan Từ đang đội mũ. 

 

"Ta đến để đòi mạng ngươi." 

 

Vương Tham nhổ một cái, nhếch miệng cười, "Ngươi có bản lĩnh đó không? Tiểu cô nương, khẩu khí thật lớn." 

 

Ta nghe thấy thật chói tai, liền đá vào chỗ khuỷu chân của hắn, Vương Tham mất thăng bằng, quỳ xuống thẳng đứng. 

 

"Ôi, Vương đại nhân, toàn thân cứng chỉ có cái miệng này thôi nhỉ." 

 

"Yêu nữ, ngươi đã dùng thủ đoạn gì!"

 

Quý Lan Từ không trả lời mà hỏi lại: "Việc của Quý gia, có phải do ngươi làm không?" 

 

Vương Tham nghi ngờ nhìn ta vài lần, bỗng cười lớn, "Ta nói rồi, hóa ra là đến báo thù." 

 

Hắn từ mặt đất đứng lên, đi vài bước đến trước mặt Quý Lan Từ, đưa tay nắm lấy cằm nàng. 

 

"Ta tưởng người Quý gia đều đã c.h.ế.t hết, không ngờ còn sót lại ngươi." 

 

"Sao? Muốn báo thù cho người nhà đã c.h.ế.t của ngươi?" 

 

Vương Tham không hề che giấu ánh mắt dâm đãng, "Ta đã g.i.ế.c nhiều người Quý gia như vậy, cũng không thể thiếu ngươi." 

 

Nhưng... Ánh mắt hắn dừng lại ở cổ thon dài của Quý Lan Từ l.i.ế.m môi.

 

Quý Lan Từ không chút sợ hãi nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, lạnh lùng mở miệng, "Động thủ." 

 

Ta lập tức thúc giục cổ trùng trong cơ thể Vương Tham. 

 

Vương Tham không hiểu chuyện gì, tưởng rằng Quý Lan Từ đã bị dọa sợ, bỗng cảm thấy đau đớn dữ dội trong bụng. 

 

Hắn vén áo lên, mắt trừng trừng nhìn bụng mình từ từ phình ra. Trên đó đầy những gân màu tím đen, nhìn rất đáng sợ. 

 

"Đây là? Đây là?" 

 

Vương Tham hoảng hốt, vội vàng buông tay khỏi Quý Lan Từ, run rẩy hai tay ấn vào bụng ngày càng lớn. 

 

"Yêu nữ! Yêu nữ! Có phải ngươi làm không!"

 

Quý Lan Từ nhìn bụng hắn phình ra, cười. "Vương đại nhân, bụng này nhìn như sắp sinh rồi." 

 

Vương Tham mặt tái mét, mồ hôi lạnh đổ ra, đứng cũng không vững. 

 

"Đao đâu, đao ở đâu?" Hắn muốn vùng vẫy đi tìm đao. 

 

"Không cần phiền phức như vậy, ta đến giúp ngươi, tiện thể xem xem đứa trẻ trong bụng Vương đại nhân là trai hay gái." 

 

Nghe Quý Lan Từ nói vậy, ta hóa thành một thanh kiếm, khí kiếm sắc bén lóe lên, bụng Vương Tham bị rạch một vết lớn. Một con sâu to lớn đang từ từ gặm nhấm nội tạng trong bụng hắn. 

 

"Con của chị dâu ta trong bụng, có nhìn rõ là trai hay gái không?" 

 

Vương Tham đau đến choáng váng, chỉ còn thở ra, nhưng miệng vẫn cứng rắn. 

 

"Chỉ là một nữ nhi vô dụng, sinh ra thì có ích gì!"

 

Quý Lan Từ vừa định nổi giận, thì nghe thấy cửa bị đẩy mở, một đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi bước vào, hồn nhiên gọi "Phụ thân." 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

"Vương đại nhân số khổ, sinh được một nhi tử, khó trách được không thích nữ nhi."

 

Vương Tham thấy nhi tử vào, lúc này mới hoảng hốt, "Yêu nữ! Ngươi dám động đến nhi tử ta!"

 

26.

Quý Lan Từ biết đứa trẻ này là điểm yếu của Vương Tham, nên đã giữ đứa trẻ bên mình. 

 

"Ta có vài câu muốn hỏi ngài, nếu ngài không chịu nói thật, ta sẽ không ngần ngại làm hỏng khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ này." 

 

"Hèn hạ! Nó vẫn còn là một đứa trẻ!"

 

Quý Lan Từ nghiến răng, ánh mắt bừng bừng lửa giận, "Nói về sự hèn hạ thì không ai sánh được với Vương đại nhân. Ngài có nói không? Ta không còn kiên nhẫn nữa." 

 

Vương Tham cuối cùng cũng cúi đầu, tiết lộ sự thật đằng sau. 

 

"Không phải ta muốn g.i.ế.c Quý gia, mà là lệnh của người khác." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-than-tai-su-nghiep/chuong-8.html.]

 

"Ai?" 

 

"Còn ai khác ngoài đương kim hoàng thượng."

 

Quý Lan Từ trầm giọng: "Tại sao? Nhà ta có đắc tội gì mà lại gặp phải thảm họa lớn như vậy?" 

 

Vương Tham thở dốc, mỗi lần thở ra đều phải tốn rất nhiều thời gian. 

 

"Quốc khố trống rỗng, không thể nào vắt kiệt thêm gì từ dân chúng. Trong khi Quý gia lại giàu có, nhiều tiền bạc đến mấy cũng chỉ thuộc về hoàng thượng." 

 

"Chỉ có vậy thôi sao?" 

 

"Ta cũng chỉ làm theo lệnh." 

 

"Ngài có biết Tụ Tinh Lâu trong cung được xây dựng như thế nào không?" 

 

Vương Tham ho vài tiếng, cơn đau ở bụng khiến mặt hắn nhăn lại. 

 

"Nói!"

 

Quý Lan Từ mặt đầy nước mắt, tay nắm chặt thành đấm, n.g.ự.c không ngừng phập phồng, lửa giận đã thiêu đốt khiến mắt nàng đỏ rực. 

 

"Tòa Trích Tinh Lâu chính là được xây bằng tiền của gia đình ngươi, hahaha... hahaha." 

 

"Gi3t ngươi! Gi3t ngươi!"

 

Quý Lan Từ cầm một con d.a.o nhỏ trên bàn, từng nhát từng nhát đ.â.m vào người Vương Tham, đ.â.m hơn mười nhát, m.á.u không ngừng chảy ra. Đứa trẻ trước cảnh tượng này sợ hãi không phát ra tiếng, chỉ biết kêu lên để kéo Quý Lan Từ. 

 

"Trị nhi, mau đi, mau đi..." Vương Tham khó khăn gọi tên đứa trẻ, nhưng lại khiến Quý Lan Từ hoàn hồn, nàng nhìn đôi tay đầy m.á.u của mình, vừa khóc vừa cười. 

 

"A! A!" 

 

Vương Trị không ngừng đ.ấ.m vào Quý Lan Từ, Quý Lan Từ cúi người xuống, véo má cậu bé, cười nói: "Đứa trẻ này, khiến ta nhớ đến di nương sinh đệ đệ, nó còn nhỏ hơn ngươi, còn chưa biết nói." 

 

Ta nhìn đứa trẻ trước mặt, "Gi3t nó sao?"

 

Quý Lan Từ gật đầu, "Nếu không, để nó sống thêm mười mấy năm nữa tìm ta báo thù?" 

 

"Đừng để ta thấy."

 

27.

Vương Tham c.h.ế.t rồi, ta đem cổ trùng trong bụng hắn thu lại, đi theo Quý Lan Từ ra ngoài. 

 

"Ta vì phụ mẫu báo thù, bọn họ rốt cuộc cũng không về được." 

 

"Ta muốn phụ mẫu ta!" 

 

28 

Trở lại miếu, Thời Gia đang thu dọn hành lý. 

 

"Có chuyện gì vậy?" 

 

"Thời tiết sắp thay đổi. Mọi người đều đi trốn. Ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?" 

 

Ta khó hiểu, nên hỏi chuyện gì đã xảy ra. 

 

"Thời thế thái bình sắp kết thúc, thiên hạ đại loạn?" 

 

Từ này quen quá. "Tru, ngươi không đi cùng chúng ta à?" 

 

Thời Gia mang theo tay nải nhỏ của hắn hỏi ta, ta liếc nhìn Quý Lan Từ, người đã ngủ thiếp đi vì khóc, trong đầu ta nảy ra một ý tưởng. 

 

"Ta sẽ không chạy trốn, ta còn chưa làm xong việc." 

 

Thời Gia trợn to hai mắt, "Chỉ vì nàng? Nàng chỉ là một phàm nhân, sao ngươi để ý nhiều như vậy?" 

 

“Không phải để ý, mà là hứa hẹn." 

 

Thấy không thuyết phục được ta, Thời Gia nghiến răng dậm chân, "Tru! Ta mặc kệ ngươi!" 

 

Nói xong, liền đi theo Thần Tài Triệu và những người khác rời đi. 

 

Ta đang định quay người lại thì Thời Gia lại chạy trở lại. 

 

"Mặc dù không biết ngươi muốn làm gì, nhưng ngươi nhất định phải cẩn thận, chờ tình huống lắng xuống, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau ở đây."

 

Loading...