Ta sẽ tới tìm nàng - 7
Cập nhật lúc: 2024-07-19 17:06:04
Lượt xem: 1,422
Ta cắn răng cố gắng thuyết phục tiếp: “Nhiếp Chính Vương, không phải là ngài thích ta, mà là ngài thích sự mới lạ. Ngài chưa từng thấy nữ nhân nào như ta, cho nên mới cảm thấy mới lạ.”
“Có lẽ ở một nơi nào đó, sẽ có rất nhiều nữ nhân giống như ta. Đợi đến khi ta không còn là người đặc biệt như vậy nữa, ngài sẽ phát hiện ra, tình cảm thật sự của ngài hóa ra chỉ là bị hấp dẫn bởi sự tò mò, mới lạ mà không phải là yêu.”
Ta cho rằng những lời nói của mình sẽ thức tỉnh được Thương Trì, nhưng vẻ mặt của hắn lại dần trở nên cô đơn. Cũng phải thôi, đó là một cú sốc về nhận thức nên cần phải cho hắn thời gian để suy nghĩ.
“Trong cung còn có rất nhiều chuyện phải làm, trước hết ta...”
“Không đúng. Ta thừa nhận lúc đầu, ta vô thức bị nương nương thu hút vì nàng rất khác biệt với những nữ nhân khác. Đó cũng là cơ hội để hai ta quen biết, tìm hiểu lẫn nhau, nhưng không phải là lý do để ta có tình cảm với nương nương.”
Thật đúng không hổ là Nhiếp Chính Vương, tranh đấu trên triều đình nhiều năm nên đầu óc thực sự xoay chuyển rất nhanh.
“Nương nương, nàng đang sợ hãi.” Hắn kiên quyết nói.
Ta có thể không sợ sao? Ở thời đại này, sơ sẩy một chút chính là rơi đầu. Từ khi xuyên qua tới nay, mặc dù nhìn ta có vẻ như luôn lạc quan, nhưng ở trong một thời đại xa lạ, một thời đại chưa bao giờ được ghi nhận trong lịch sử, làm sao ta có thể không nơm nớp lo sợ đây?
Không phải ta không nghĩ đến việc tìm đường về nhà, nhưng cũng giống như việc không biết làm thế nào ta đến được đây, tất cả đều mờ mịt, không có đầu mối.
Nhưng tất cả những gì ta biết, là ta muốn phải sống sót trở về.
“Nương nương, nếu nương nương không muốn gả cho ta, ta cũng không ép nàng. Nếu nương nương nguyện ý, ta sẽ không bao giờ mạo hiểm sự an toàn của nàng.”
16
Ta đã bỏ trốn. Ta không biết phải đối mặt với Thương Trì như thế nào.
Nếu nói ta đối với hắn không hề có chút tình cảm nào, tất nhiên là không nói thật lòng. Mặc dù hắn luôn cãi nhau, chống đối ta nhưng ta cũng không phải là kẻ ngốc. Ta biết, hắn đối xử với ta không giống những kẻ a dua nịnh hót kia, hắn là thật lòng đối xử tốt với ta.
Thời điểm ở cùng một chỗ với hắn, kỳ thật cũng luôn là thời điểm thoải mái nhất của ta. Trước đây, ta cho rắng hắn là Long Dương nên tự nhiên không có ý nghĩ gì khác.
Nhưng bây giờ, khi hắn đã thổ lộ tình cảm của mình, ta mới một lần nữa nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa ta và hắn. Quả thật, mối quan hệ này vốn đâu có trong sáng như vậy. Huống chi, hắn còn rất đẹp trai nữa! Đẹp trai nghĩ là gì, là điều kiện hàng đầu đó!
Chiến sự ngoài biên cương đã ổn định, theo lý mà nói, lẽ ra tần suất gặp mặt giữa hai chúng ta nên nhiều hơn trước. Nhưng bởi vì ta tránh mặt không gặp nên cơ hội chúng ta gặp nhau ngược lại càng ngày càng ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-se-toi-tim-nang/7.html.]
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Mà Thương Trì kia, cũng không có tới tìm ta. Có điều, như vậy cũng tốt.
Ta đột nhiên xuất hiện ở triều đại này, có lẽ cũng sẽ đột nhiên quay trở lại thế giới vốn nên thuộc về mình. Đoạn tình cảm này của Thương Trì Ta sợ là không có cách nào đáp lại.
Ta nghe bọn Tiểu Huyền Tử nói qua, Thương Trì hắn kỳ thật sống cũng không dễ dàng gì. Hắn được hoàng đế nuôi dưỡng bên người từ khi còn nhỏ, nhưng lại không phải với cách mà một hoàng tử nên nhận được.
Hoàng đế cố ý muốn rèn luyện hắn nên khi hắn bị bắt nạt, đối xử tệ, sẽ không có người nào đứng ra che chở, bảo vệ hắn. Hắn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình ở trên triều đình này chiến đấu, giành lấy những gì thuộc về mình.
Người dân khắp nơi tôn sùng, ca ngợi hắn là thần bảo hộ, nhưng trong triều đình ai ai cũng kiêng sợ hắn.
Hắn vẫn luôn một mình. Có rất nhiều thứ, nếu không có được thì có thể cứ thể vượt qua mà bước tiếp. Nhưng nếu có được rồi lại mất đi thì sẽ càng đau đớn gấp bội.
Chuyện thường tình còn như thế chứ đừng nói là. tình yêu.
17
“Nương nương, Lý Thái y tới.”
Ta xoa xoa thái dương, lúc này mới lấy lại được chút tinh thần. Nghĩ đến Lý Thái y, trong lòng ta không tránh khỏi cảm thấy chột dạ. Lúc ấy, ta còn tác hợp cho hắn và Thương Trì. Bây giờ lại...
“Thái hậu nương nương gần đây suy nghĩ quá nhiều. Cứ tiếp tục như thế này, thân thể người e là sẽ chịu không nổi.”
Những lời này nghe sao quen tai vậy? Trong đầu ta hiện lên hình ảnh ai kia trong bộ quần áo mỏng manh. Vẻ mặt của ta thoáng chốc trở nên mất tự nhiên.
Quả nhiên, có tật giật mình.
“Thần sẽ kê thuốc cho nương nương. Mấy ngày tới, nương nương cũng đừng kiềm chế chính mình, muốn nói gì cứ nói thẳng thắn, thoải mái mới đúng là tư thái của người. Thái hậu nương nương đâu phải là nữ nhân bình thường.”
Lúc Lý Thái y nói những lời này, ta lại nhất thời không biết là hắn đang mỉa mai hay động viên ta nữa. Suy cho cùng, việc tác hợp sai lầm này của ta đã làm cho hắn đau khổ rất nhiều.
Với vẻ mặt xấu hổ, ta ngập ngừng mở miệng: “Lý Thái y, gần đây cuộc sống tình cảm có thuận lợi không?”