Ta qua đời vào đêm đại hôn của huynh trưởng - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-11-25 12:27:16
Lượt xem: 397
Không đợi ta trả lời, y tiếp tục nói: “Hẳn là hắn không biết nhỉ. Nếu không cho dù trái tim hắn có làm bằng đá thì hắn sẽ không ném người ốm yếu, m.á.u tươi đầy mình như ngươi vào cống nước thối.”
Thì ra ta bị ném vào cống nước thối sao?
Đúng là làm khó Tạ Hoài Xuyên thích sạch sẽ phải đứng nói với ta lâu như vậy.
“Sao ngươi không nói cho hắn biết?”
Ta cười nhạt với y: “Đừng nhìn Cố Hành đối xử tàn nhẫn như thế, chờ đến khi ta chết, hắn nhất định sẽ khóc bù lu bù loa trước mộ của ta đó.”
Nói xong, không gian chợt trở nên tĩnh mịch hẳn đi.
Lời nói này có hơi thái quá.
Cố Hành chỉ ước gì ta mau c.h.ế.t đi, sao phải đau khổ chảy nước mắt vì ta cơ chứ.
Khó trách Tạ Hoài Xuyên lại không tin.
“Nếu Tạ tiểu công tử đã muốn nhốt ta ở trong phủ, ngươi sẽ không độc ác đến nỗi không cho ta ăn một miếng cơm nào đấy chứ?”
Từ hôm qua đến giờ ta chưa được ăn gì.
Đã sớm đói bụng rồi.
Tạ Hoài Xuyên phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn thanh đạm cho ta, còn an bài vài người hầu hạ ta.
Trong lúc chuẩn bị, ta lại chìm vào giấc ngủ say.
Trong đầu không ngừng xuất hiện quá khứ mấy năm nay trở lại phủ tướng quân.
Chuyện tốt lẫn chuyện xấu.
Chậm rãi biến thành ủy khuất, vô lực.
Hình ảnh dần dần trở lại lúc ta mới trở về phủ tướng quân.
…
Ta là nữ nhi được thợ săn sơn dã nuôi lớn, năm ấy Cố phu nhân mang thai đến Tường An tự khẩn cầu Cố tướng quân chiến thắng trở về, không may lại gặp phải sơn tặc, bị động khí dẫn đến sinh non. Bất đắc dĩ bà phải lánh nạn ở ngôi miếu đổ nát sinh con, không ngờ hôm đó cũng có một nông phụ nghèo túng đang sinh con ở ngôi miếu.
Tên trộm ôm hai đứa trẻ mới sinh đi, chờ Cố phu nhân tìm về thì hai người chúng ta đã bị hoán đổi thân phận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ta-qua-doi-vao-dem-dai-hon-cua-huynh-truong/chuong-05.html.]
Cố An Dao được coi là ta mang về phủ tướng quân, mà ta được dưỡng phụ cứu.
Từ đó, ta ở trong núi trải qua mười một năm tự tại vô ưu vô lo, không bị ràng buộc.
Lần đầu gặp phụ mẫu là ngày dưỡng phụ bị c.h.é.m đầu.
Bọn họ nói dưỡng phụ g.i.ế.c người, chứng cứ vô cùng xác thực, g.i.ế.c người phải đền mạng.
Ta đã tận mắt chứng kiến đầu của dưỡng phụ rơi xuống đất.
Mà người hạ lệnh xử trảm chính là phụ thân ruột thịt của ta.
Ta lao ra khỏi đám người, khóc lóc ôm lấy t.h.i t.h.ể mất đầu của dưỡng phụ kêu oan.
Có lẽ là do huyết mạch tương thông, mới chỉ liếc mắt một cái mà phụ thân đã cho rằng ta mới là nữ nhi ruột thịt của ông.
Ông đưa ta về phủ tướng quân, giảng giải cho ta nghe rất nhiều đạo lý.
Để ta chấp nhận dưỡng phụ là hung thủ g.i.ế.c người, g.i.ế.c người cần đền mạng.
Còn để ta tiếp nhận bọn họ mới là phụ mẫu thân sinh của ta.
Ta ở trong phủ đại náo một trận, đập phá đồ đạc đến nát bét, không ăn không uống rồi tìm được cơ hội chạy trốn, đến chỗ ở của dưỡng phụ ở ngoại ô kinh thành.
Ta mạo hiểm lấy cái c.h.ế.t bức bách để bọn họ thả ta đi.
Bọn họ mềm lòng đồng ý, mà ta cũng tự chuốc lấy bệnh.
Mẫu thân canh giữ bên cạnh ta bảy ngày bảy đêm không chợp mắt.
Khi đó phụ thân nói với ta, nếu ta c.h.ế.t thì mẫu thân cũng theo ta đi.
Ta chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của mẫu thân, đột nhiên được nếm vị mật đường, hãm sâu trong đó.
Ở trong phủ tướng quân một khoảng thời gian, ta dần dần bộc lộ bản tính.
Leo lên cây lấy tổ chim, bay lên nóc nhà ngắm mặt trời mọc, đánh Tạ tiểu công tử đến nỗi mặt mũi y bầm dập cả đi.
Hoàn toàn ngược lại với vị tiểu thư khuê các Cố An Dao.
Ồn ào đến mức mọi người không kịp ứng phó.