Ta Ở Trong Lãnh Cung Làm Nông Dân - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-08-08 08:56:17
Lượt xem: 2,414
12
Thái tử là một người đôn hậu, tốt bụng, bao nhiêu năm qua luôn có người hại hắn, hắn dựa vào may mắn mà sống sót đến hôm nay.
Những ngày này tuyết rơi liên tục, hắn lo lắng cho ta ở lãnh cung, sợ người dưới không đối xử tốt với ta, nên tìm cơ hội đặc biệt đến thăm.
Khi thái tử vào, ta vừa kịp giấu Dũng Vương gia.
Chỗ giấu cũng xui xẻo, chính là chỗ lần trước thái tử bị hươu đẩy.
Những ngày này tuyết rơi, ta đã làm ổ cho hươu, Dũng Vương gia bị ta ép phải chui vào.
"Ngài muốn bị thái tử bắt gặp ăn thịt hươu cùng ta rồi bị hiểu lầm sao?"
Dũng Vương gia không muốn di chuyển, hắn không muốn di chuyển nhưng ta bắt hắn phải di chuyển.
Ta kéo tay hắn, nghiến răng nói: "Tổ tông ơi, coi như ta nợ ngài được không?"
Dũng Vương gia nhìn tay ta nắm tay hắn, đôi mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ ngợi gì.
Có lẽ là ta quá thành tâm cầu xin, hắn đàng hoàng chui vào ổ hươu, còn đá bay vài con hươu đang chiếm chỗ của hắn.
Vì vậy, khi thái tử đến, ta và Tố Tâm còn đang giữ vẻ mặt cười ngớ ngẩn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thái tử nhìn thấy thịt hươu, hai mắt sáng lên.
Ta buồn bã bóp trán.
Chú cháu nhà này chưa bao giờ ăn thịt hươu hay sao?
13
"Có thêm một bình rượu thì thật tuyệt!"
Xì! Mơ đẹp quá!
Thái tử và Dũng Vương gia không hổ là chú cháu ruột, ngay cả khẩu vị cũng giống nhau y hệt!
Thái tử ăn vài miếng thịt hươu, cảm thán như vậy.
Nhân tiện hỏi ta, có cần gì không?
Ta nghĩ thầm giờ ta cần nhất là các người tránh xa ta ra!
Nhưng ta không dám nói.
"Thật ra cũng không có gì cần, nếu thái tử tiện, có thể cho người mang đến vài con heo, gà và vịt, cuối cùng, có thể cho ta nuôi hai con ch.ó giữ nhà không? Chỗ này của ta luôn có người 'có ý đồ xấu', nuôi hai con ch.ó cũng là để cảnh giác."
Thái tử gật đầu, cười như mùa xuân ấm áp.
Hắn vì dễ tính, lòng dạ tốt, trông giống như một kẻ ngốc tốt bụng.
May mắn là hắn có vẻ ngoài giống hoàng thượng, không mở miệng thì trông uy nghi, còn có thể giả vờ oai phong một chút.
Thật ra việc xin gà vịt heo chỉ là phụ, ta muốn có chó, càng hung dữ càng tốt.
Thái tử nghĩ ý đồ xấu mà ta nói là việc lần trước hắn bị đưa vào lãnh cung khiến ta phải đề phòng, nhưng không biết trong ổ hươu đang một giấu kẻ mới thực sự có ý đồ xấu.
Đó mới là người ta muốn phòng bị!
Thái tử gật đầu nói: "Yên tâm, đến lúc đó sẽ có người mang đến cho ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-o-trong-lanh-cung-lam-nong-dan/phan-5.html.]
Ta thở phào, cuối cùng cũng đuổi được một người đi.
Thái tử vừa đi, Dũng Vương gia đã lật tung ổ hươu.
Hắn đứng đó, mặt đầy bất mãn, toàn thân dính đầy phân hươu.
"Ngươi điên rồi à? Tại sao ngươi phá hỏng cái ổ hươu mà ta đã rất vất vả mới dựng được?"
Ta hét lên một tiếng rồi lao tới, nhìn thành quả lao động của mình mà đau lòng không chịu nổi.
Đó là ta và Tố Tâm mất năm ngày mới làm xong!
"Chúng nó ị lên người ta!"
Dũng Vương gia có chút ấm ức nói.
Ta không quan tâm hắn có ấm ức hay không, dù sao ta cũng cần ổ hươu của mình!
Vì vậy, Dũng Vương gia sau khi dính đầy phân hươu, lại cắm cúi thành thật dựng lại ổ hươu.
14
Đêm tuyết lớn, Dũng Vương gia không ra khỏi cung.
Hắn liều mạng dựng ổ hươu dưới tuyết, rồi bị cảm lạnh.
Không thể tìm thái y, vì bắt mạch sẽ thấy mạch đập mạnh mẽ, không thể là mạch của nữ nhân.
Vì vậy, ta và Tố Tâm hai người lén lút khiêng hắn vào phòng.
Lại phải nhịn ghê tởm mà cởi bộ đồ dính phân hươu của hắn ra.
Sau đó, chỉ có thể dùng cách cũ để chữa bệnh cho hắn.
Tố Tâm vào bếp nhỏ tìm một đống gừng tươi, cắt thành lát mỏng, gom thành một đống lớn, cho hết vào nồi nước nấu.
Trong phòng, mùi gừng nồng nặc.
Tố Tâm nâng Dũng Vương gia dậy, có lẽ động tác quá mạnh, Dũng Vương gia mơ màng mở mắt.
Ta ngồi đối diện hắn, đang cân nhắc có nên thổi nguội bát nước gừng hay không, sợ làm hắn bị bỏng.
Đúng lúc đó, hắn mở mắt, làm ta sợ đến suýt nuốt luôn cái muỗng.
Hắn vẫn chưa có sức lực.
Chỉ là kiên cường hơn ta tưởng tượng.
Hắn dựa vào Tố Tâm, nhận lấy bát nước gừng từ tay ta, thổi vài cái rồi ngửa đầu uống vào.
Vừa uống xong, hắn liền muốn nằm xuống, suýt nữa đè bẹp Tố Tâm.
"Xin lỗi, không thấy có người phía sau."
Tố Tâm tức giận muốn mắng vài câu, nhưng lại sợ hắn để bụng.
Buổi tối, ta và Tố Tâm nằm chung, nhưng Tố Tâm ngủ rất tệ, cứ động đậy lại đá ta xuống giường.
Đến khi ta mơ màng tỉnh dậy, mở mắt ra thì thấy mình đã lại ngủ trên giường.
Không biết Dũng Vương gia rời đi từ lúc nào.