Ta Ở Triều Đường Viết Dã Sử - 1
Cập nhật lúc: 2024-09-15 15:23:41
Lượt xem: 525
Cha ta là quan sử, vì ghi chép lại lịch sử một cách trung thực trong cuốn “Nhiếp chính vương hành thích vua” mà bị tống vào ngục tối.
Huynh trưởng ta tiếp nhận bút Sử quan, tiếp tục viết “Nhiếp chính vương hành thích vua” nên bị đày ra ngoài biên ải. Trước khi bị đày đi, huynh trưởng giao lại cho ta cây bút Sử quan:
“Ghi chép đúng sự thật là trách nhiệm của Sử quan. Nếu muội không làm được, thì đừng nhận lấy cây bút này.”
Ta nghe theo lời dạy, cất kỹ cây bút Sử quan, rồi bắt đầu viết《Dã sử》, lưu truyền trong dân gian. Câu chuyện đầu tiên ta viết là: “Nhiếp chính vương làm nam kỹ bán thân xác để sống sót trở về kinh thành, lần này hắn thề sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về mình!”
Kết quả là quyển 《Dã sử》 bán chạy như tôm tươi. Ông chủ hiệu sách liên tục gửi thư giục ta viết tiếp hồi sau.
Nghe nói trong nhà xí của Quốc Tử Giám, quyển sách được đọc nhiều nhất chính là 《Dã sử》. Mỗi ngày lại có thêm một vài học sinh ở trường bị thầy phát hiện đang đọc 《Dã sử》. Thầy giáo tức giận mắng: “Không đọc sách sử của bậc hiền tài, lại suốt ngày mê mẩn loại sách yêu ma này!”
Quyển 《Dã sử》 đó bị thầy giáo tịch thu.
Không ngờ, ngày hôm sau thầy giáo đến giảng bài với hai quầng thâm dưới mắt. Có người hầu ở Quốc Tử Giám kể lại: “Thầy giáo thật chăm chỉ, đêm qua đọc sách suốt đêm, miệng còn lẩm bẩm gì đó 'Thề sẽ đoạt lại tất cả!'.”
Học sinh giật mình kinh ngạc. Đây chẳng phải là lời của Nhiếp chính vương sao!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-o-trieu-duong-viet-da-su/1.html.]
Vài ngày sau, thầy giáo tìm đến học sinh, lén lén lút lút, rón rén từng bước, một lúc lâu sau mới mở miệng nói, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Trương Sinh, ta hỏi ngươi, ngươi mua cuốn sách yêu ma đó ở đâu, còn hồi sau không?
Học sinh sợ hãi, hỏi ngược lại thầy giáo lấy nó để làm gì.
Thầy giáo chắp tay sau lưng, nghiêm nghị nói: “Loại sách yêu ma rối loạn này, đương nhiên phải xem xét cẩn thận mới được! Ta thấy quyển sách này chưa hoàn chỉnh, sợ rằng về sau có sự đảo ngược tình thế lại oan uổng cho tác giả, mau mau lấy hồi sau cho ta xem, có phải đạo lý là như vậy không?”
Học sinh ngây thơ gật đầu. Chạy thẳng đến hiệu sách tìm ông chủ giục sách. Ai ngờ trong hiệu sách toàn là những người đọc sách cũng đang giục sách như hắn.
Các độc giả phẫn nộ: “Viết đến chỗ quan trọng nhất, vậy mà lại chỉ còn một câu —— muốn biết diễn biến tiếp theo ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.”
“Ta mỗi ngày đi ngủ, cứ nghĩ đến việc chưa đọc được hồi sau thì bứt tai gãi má, trằn trọc không ngủ được!”
“Ta hỏi ngươi, hồi sau ở đâu?! Nhiếp chính vương về kinh đã giành lại tất cả như thế nào?”
Họ túm lấy cổ áo ông chủ hiệu sách tra hỏi. Ông chủ chỉ còn cách nhét cho họ ít bạc vụn, rồi vội vàng viết thêm mấy bức thư cho ta: “Tiểu tổ tông của ta ơi, ông thần tài ơi! Xin người mau viết đi! Nếu không viết tiếp hồi sau họ sẽ xé xác ta mất!”