Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Nữ Phận Tướng Công, Huynh Trưởng Nam Trang Thê Tử - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-06-04 19:22:53
Lượt xem: 4,927

 12

 

Văn thần bị tướng quân ngang nhiên bắt cóc. 

 

Chuyện này từ xưa đến nay chưa từng xảy ra, thật là mới mẻ. 

 

Hoàng đế không giận mà còn cười, nhìn hai người đang quỳ gối trong đại điện. 

 

"Thượng Quan Linh, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, ngươi thật giỏi, vừa ý liền trực tiếp mang người ta về doanh trại Tây Bắc, đây là đạo lý gì?"

 

Cố Triêu Văn chưa từng vào triều, sợ huynh ấy lộ tẩy. 

 

Vì vậy, vừa mới được đưa về kinh thành, ta đã nhanh chóng đổi lại thân phận với huynh ấy. 

 

Quả nhiên huynh ấy đã thú nhận với Thượng Quan Linh, lúc ấy Cố Triêu Văn đáng thương dùng ngón tay mân mê vạt áo,

 

"Ngươi biết được chân tướng rồi, có phải đã không còn thích ta nữa không? Kỳ thật người ngươi thích là nữ tử đúng không? Ta biến thành nam tử rồi, những lời thề non hẹn biển kia có phải đều không còn tác dụng nữa rồi, ngươi không cần ta nữa sao?"

Anan

 

Tên kia lại giả vờ khóc, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng một giọt cũng không rơi xuống.

 

Vậy mà Thượng Quan Linh lại tin lời hắn ta.

 

Thượng Quan Linh luống cuống tay chân an ủi huynh ấy, cuối cùng nâng mặt huynh ấy lên, nhìn thẳng vào mắt huynh ấy, trịnh trọng nói:

 

"Người ta thích vẫn luôn là ngươi, bất kể ngươi là nam hay nữ."

 

Cố Triêu Văn ôm lấy eo Thượng Quan Linh, lại cọ cọ một hồi lâu, suýt chút nữa thì muộn giờ. 

 

Thượng Quan Linh là người thẳng thắn, đối mặt với câu hỏi của hoàng đế, nàng ta nghĩ gì nói nấy,

 

"Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, thỉnh bệ hạ ban hôn."

 

"Ồ?" Hoàng đế nhìn ta đang quỳ gối bên cạnh, "Cố Triêu Văn, ngươi có bằng lòng lấy Thượng Quan tướng quân làm thê tử không?"

 

"Thần bằng lòng."

 

"Vậy là được rồi."

 

Hoàng đế có chút bất đắc dĩ, "Trai có tình, nữ có ý, Thượng Quan Linh, ngươi tự ý bắt cóc Cố Triêu Văn đi là sao?"

 

Thượng Quan Linh thẳng thắn nói: "Thần sợ hắn chạy mất."

 

Các vị đại thần có mặt đều nhịn không được bật cười. 

 

Chuyện này vốn dĩ không phải chuyện gì to tát, thậm chí còn là chuyện vui cười ra nước mắt. 

 

Hoàng đế trước mặt mọi người ban hôn cho Cố Triêu Văn và Thượng Quan Linh, sau đó phất tay,

 

"Không còn chuyện gì nữa, lui triều."

 

Ta vừa mới đứng dậy, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc tiến lên vài bước. 

 

"Giang Từ Chu, ngươi còn chuyện gì sao?"

 

"Thần, khẩn cầu bệ hạ ban hôn."

 

Các vị đại thần có mặt nhìn nhau, bọn họ cộng sự với Giang Từ Chu lâu như vậy, chưa từng nghe nói hắn ta có qua lại với tiểu thư nhà ai, cũng không biết người trong lòng hắn ta là ai. 

 

"Tiểu thư nhà ai vậy? Ngươi cũng giỏi thật đấy, giấu cũng kín đáo."

 

"Cố Triêu Dục, Cố cô nương."

 

Ánh mắt Giang Từ Chu rơi trên người ta, khiến mặt ta nóng lên. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-nu-phan-tuong-cong-huynh-truong-nam-trang-the-tu/chuong-6.html.]

 

"Cũng là muội muội song sinh của Cố đại nhân."

 

Ngày đó Cố Triêu Văn bị bắt cóc, Giang Từ Chu đã biết được thân phận thật của ta. 

 

Hắn ta nhân lúc đêm tối, trèo tường vào Cố phủ. 

 

Trước kia ta chưa từng biết, hắn ta còn có bản lĩnh này, bước đi nhẹ nhàng như mèo, không phát ra chút tiếng động nào, ngay cả thị vệ trong viện cũng không phát hiện ra. 

 

Hắn ta khẽ gõ cửa sổ phòng ta. 

 

Ta sớm đã đoán được hắn ta sẽ đến tìm ta, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. 

 

Vội vàng khoác áo choàng, ta ra ngoài gặp hắn ta. 

 

So với vẻ vội vàng ban ngày, Giang Từ Chu dưới đêm tối rõ ràng đã tỉ mỉ chải chuốt một phen. 

 

Miếng ngọc bội bên hông cũng đã được đeo lại. 

 

"Giang đại nhân, có chuyện gì sao?"

 

Ta bỗng nhiên muốn trêu chọc hắn ta, cố ý hỏi. 

 

"Có người nói với ta, ba ngày sau sẽ cho ta một câu trả lời."

 

"Bây giờ mới chỉ qua một ngày."

 

"Ta đã đoán được rồi."

 

Giang Từ Chu tiến lên vài bước, dừng lại trước mặt ta, "Nhưng ta muốn nghe ngươi nói."

 

Không biết là do đêm khuya thanh vắng hay là do ánh mắt Giang Từ Chu mê hoặc lòng người hơn, đuôi mắt hắn ta khẽ nhếch lên, mang theo vẻ phong lưu khó tả. 

 

Ta đem chuyện ta giả trang nam tử và tráo đổi thân phận với Cố Triêu Văn kể lại một cách đơn giản.

 

"Sự tình đã đến nước này, vị Cố đại nhân trên triều đường kia, chỉ có thể là ta, ta và Cố Triêu Văn, không thể đổi lại được nữa."

 

"Vậy thì không đổi."

 

Giang Từ Chu thản nhiên nói tiếp, "Bệ hạ đến lúc đó sẽ ban hôn cho Thượng Quan Linh và Cố Triêu Văn, Thượng Quan Linh sẽ lặng lẽ đưa huynh ấy về doanh trại Tây Bắc. Ngươi trước tiên chuyển đến phủ đệ của bọn họ, đối ngoại cứ nói mình là Cố Triêu Văn, mượn thân phận của Cố Triêu Văn tiếp tục vào triều, ngoại trừ bốn người chúng ta, sẽ không ai biết."

 

"Vậy còn ngươi?"

 

"Sao cơ?"

 

"Ngươi không có chút tư tâm nào sao?"

 

Giang Từ Chu đột nhiên đến gần, ôm ta vào lòng.

 

"Ta có tư tâm."

 

"Triêu Dục, kiệu tám người khiêng, mười dặm hồng trang, ta muốn đường đường chính chính cưới nàng về nhà, làm thê tử duy nhất của ta."

 

"Nhưng nàng không phải là chim hoàng yến trong lồng, nàng am hiểu thi thư, mưu lược hơn người, không ai xứng mặc bộ quan bào kia hơn nàng."

 

Trên người Giang Từ Chu có mùi thơm thoang thoảng dễ ngửi, quanh quẩn bên chóp mũi ta. 

 

Ta nhớ đến hôm đó hắn ta ép ta vào giá sách, ta cũng ngửi thấy mùi hương này.

 

Giang Từ Chu lúc ấy nói, hắn ta muốn hôn ta.

 

Bây giờ ta cũng muốn hôn hắn ta. 

 

Vì vậy ta ngẩng đầu lên, hôn lên mắt hắn ta.

Loading...