Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta, Linh Thú Bản Mệnh Của Nhân Vật Phản Diện, Capybara! - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-11-24 14:47:42
Lượt xem: 18

 

Hết chương

 

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Trọng tài tuyên bố trận đấu này, Lâm Tịch chiến thắng.

 

Nhưng hắn lại vạn phần cay đắng, lẩm bẩm: "Sớm biết thế này, ta đã chẳng tham gia cái giải đấu c.h.ế.t tiệt này rồi..."

 

Dứt lời, hắn bèn cầm kiếm, định tự vẫn.

 

Mãi đến khi nghe Đỗ Vô Hối hô hoán: "Capybara! Capybara còn thở, còn cứu được!"

 

Hắn mới như sống lại một lần nữa.

 

37

 

Trên đây là toàn bộ nội dung tiếp sóng trực tiếp ở không gian hệ thống.

 

Cái này còn phải nhờ may mắn vì có mai rùa Thủy Linh Quy đại thúc tặng cho ta.

 

Thời khắc mấu chốt, bảo vệ kinh mạch của Capybara.

 

Nếu không, ta c.h.ế.t chắc, hệ thống cũng không thể cứu vãn được nữa.

 

Hệ thống còn nói, cả ngày xem nam nữ chính yêu đương rất chán, hơn nữa nhìn thấy Lâm Tịch cố gắng như vậy, nó hết sức cảm động, quyết định tiến hành thăng cấp bản thân —— từ hệ thống công lược phản diện thăng cấp thành hệ thống phản diện nghịch tập.

 

Cuộc đời của bọn ta không bao giờ phải nhượng bộ vì tình cảm của nam nữ chính nữa.

 

"Sớm như vậy thì tốt biết mấy.

 

"Nhưng mà, sao hệ thống ngươi nói thăng cấp là thăng cấp, chẳng lẽ ngươi là Thiên Đạo sao?"

 

Hệ thống cười thần bí, nói mình còn lợi hại hơn cả Thiên Đạo.

 

Ta mặc kệ.

 

Hệ thống muốn thăng cấp cần một khoảng thời gian.

 

Tạm thời ta không thể quay về, chỉ có thể nhìn Lâm Tịch hái linh dược, luyện Tầm Linh đan cho ta qua màn hình, cả ngày bôn ba, người đã gầy đi mấy cân.

 

Luôn có kẻ sau lưng gièm pha thân phận thú nhân của hắn.

 

Nhưng lại e ngại thực lực của hắn, chỉ dám núp lùm nói xấu.

 

Lâm Tịch không hề bận tâm.

 

Thậm chí có khi hắn còn cố ý dò hỏi tin tức từ đám chuột nhắt đó.

 

"Ta cùng một đại lục với hắn, nghe nói thủ đoạn của hắn vô cùng tàn nhẫn. Đúng rồi, các ngươi có biết Chi Linh Thảo ở nơi nào không?"

 

"Ừm, tướng mạo hắn vô cùng xấu xí, bên chỗ các ngươi có Đan tu chuyên luyện đan dược cho Linh thú hay không?"

 

...

 

Nhiều ngày không gặp.

 

Càng ngày tinh thần của hắn càng ổn định.

 

38

 

Ngày hôm đó, Lâm Tịch lại nhận được một hồi truyền âm.

 

Hắn tưởng rằng vị đan tu hôm qua trả lời tin tức, liền nhanh chóng mở Truyền Âm Phù ra.

 

Trong Truyền Âm Phù, chỉ vỏn vẹn một câu ——

 

"Cha xin lỗi con, Tịch Nhi, hãy về Ngự Thú Tông đi."

 

Hắn cau mày, tiện tay đặt Truyền Âm Phù sang một bên.

 

Dạo gần đây, ngày ngày Ngự Thú Tông đều truyền âm cho hắn.

 

Có khi là cha hắn, có khi là sư phụ hắn, có khi là sư thúc hắn, còn có những sư đệ sư muội hắn chưa từng gặp mặt, ngay cả tên cũng chẳng nhớ rõ...

 

Chẳng hiểu sao, dường như bọn họ đều rất muốn hắn quay về.

 

Nhưng hắn liếc nhìn Capybara.

 

Các y tu, đan tu đều nói nàng không sao, nhưng vì cớ gì nàng vẫn chưa tỉnh lại?

 

Hắn càng thêm tức giận bản thân.

 

Lại một đạo Truyền Âm Phù bay tới.

 

Hắn mở Truyền Âm Phù, trong lòng thêm vài phần bực dọc.

 

Một tràng thú ngữ hỗn tạp của lũ linh thú tranh nhau truyền đến.

 

"Capybara khỏe không?"

 

"Khi nào ngươi cùng Capybara trở về?"

 

"Bổn tọa có Tuyết Linh Chi ngàn năm, liệu có ích gì với thương thế của Capybara không?"

 

Ngày ngày lũ linh thú Ngự Thú Tông này đều truyền âm làm phiền hắn.

 

[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]

Hắn ngây ngốc nhìn Truyền Âm Phù.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-linh-thu-ban-menh-cua-nhan-vat-phan-dien-capybara/chuong-16.html.]

Nếu Capybara không đến đây cùng hắn, nàng cũng đã không phải chịu khổ sở thế này.

 

"Lập tức... về."

 

Một giọng nói lười biếng vang lên từ phía sau hắn.

 

Hắn quay đầu lại.

 

Gần như không dám tin vào mắt mình.

 

Capybara không biết xuất hiện từ đâu, ngậm một ngọn cỏ, chậm rãi nhai, nháy mắt với hắn.

 

39

 

Ngày trở về.

 

Quả nhiên Lâm Tịch thực hiện lời hứa, dẫn ta lên thuyền tiên nhanh nhất đi Ngự Thú Tông.

 

Vừa bay lên.

 

Ta đã vội thò đầu ra ngoài thuyền tiên, ngắm nhìn phong cảnh bên dưới.

 

Thậm chí suýt nữa đã bị ngã xuống vì luồng khí xóc nảy.

 

May thay, Lâm Tịch vươn tay kéo ta lại.

 

Rồi hắn ngự kiếm, ra khỏi thuyền tiên.

 

"Đi, ta dùng kiếm đưa ngươi đi ngắm cảnh."

 

"Nhưng lỡ lạc đường thì sao?"

 

"Lạc thì lạc, chúng ta lại ngắm cảnh chỗ khác."

 

"Nhưng mà..."

 

Ta còn muốn nói thêm.

 

Chỉ là gió trên phi kiếm quá mạnh, ta đành ngậm miệng.

 

40

 

Trở lại Ngự Thú Tông.

 

Đã hai tháng trôi qua.

 

Lâm Tịch lại lạc đường, quả là có chút bản lĩnh.

 

Một chút bất cẩn, hắn liền dẫn ta ngao du khắp các đại lục.

 

Ngoại trừ mỹ nhân của Hợp Hoan tông trên đảo Bình Phong, còn có nhân ngư của biển Silence.

 

Lâm Tịch nói ta còn nhỏ, không cho phép nhìn.

 

Đúng vậy.

 

Trong bầy linh thú nghìn năm vạn năm, ta vẫn chỉ là một linh thú còn nhỏ.

 

Điểm này, ta cãi không lại hắn.

 

Nhưng ta lại nghĩ ra một kế, nói: "Không nhìn mỹ nhân ngư cũng được, ta muốn nhìn hồ ly đuôi đỏ như lửa."

 

Ngày đó chỉ lo giận dỗi.

 

Không nhìn thiếu niên hồ ly thêm vài lần.

 

Mỗi lần nghĩ đến, ta đều hối hận khôn nguôi.

 

Nhưng Lâm Tịch vẫn là Lâm Tịch.

 

Hắn lạnh mặt, không nói một lời, từ chối ta.

 

Ta tức giận.

 

Ta đau lòng.

 

Ta vừa giận vừa đau lòng bám lấy hắn mấy ngày.

 

Hắn vẫn cự tuyệt.

 

Ta hắc hóa rồi.

 

Trộm được linh tửu thượng hạng, ta lừa hắn rằng uống vào sẽ không say.

 

Hắn tin ta.

 

Uống cạn hết chén này đến chén khác.

 

Sau đó, ta có được một —— thiếu niên hồ ly cả người đỏ bừng xinh đẹp.

 

Hết chương

 

Nhóm dịch: Team Qi Qi

 

Edit: Di Ái

 

Beta: SnowBlack

 

Check: Phoebe

Loading...