Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tạ Lang Trích Tinh - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-12-13 23:31:19
Lượt xem: 1,404

Tạ Lang liếc nhìn ta một cái, đưa tay múc một viên bỏ vào bát của ta, ta đang thầm than thở sải tay của chàng thật dài, thì chàng đã lên tiếng, "Ta quyết định theo đuổi nàng lại từ đầu."

Ta sặc một ngụm canh, ho đến mức mặt đỏ bừng.

Chàng vỗ lưng cho ta, "Nàng kích động cái gì?"

Ta đẩy tay chàng ra, "Chàng suy nghĩ kỹ rồi sao?"

Chàng gật đầu, "Nàng, là nữ nhi, ta, là quân tử. Ta theo đuổi nàng, rất hợp lý."

Ồ, "Ý chàng là gì? Ta không yểu điệu thướt tha?"

Chàng lắc đầu, ta buông đũa định phản bác, chỉ nghe thấy chàng nói, "Nàng không phải yểu điệu thướt tha, nàng là tiên nữ giáng trần."

Ta lặng lẽ cầm đũa lên, ... Ồ, vậy được rồi, nếu đã như vậy, coi như chàng nói đúng.

...

Ăn cơm xong, trời đã không còn sớm, ta chuẩn bị thu dọn đồ đạc về phòng ngủ sớm.

Nhưng vừa định đứng dậy, đã bị Tạ Lang ngăn lại. Ta hỏi chàng làm gì vậy, chàng nói trăng đêm nay rất đẹp, chàng muốn vẽ tranh.

Ta nói chàng muốn vẽ tranh thì liên quan gì tới ta, chàng bất lực nhìn ta, "Mỹ nhân dưới trăng, còn thiếu một mỹ nhân làm nền."

... Ồ, vậy được rồi, nếu đã như vậy, ta miễn cưỡng làm nền một chút vậy.

Ta đứng dưới một gốc cây cách đó không xa, dưới ánh trăng, bóng cây lưa thưa rơi xuống người ta, rất hợp với bộ váy lụa mỏng mà ta mặc hôm nay.

Tạ Lang ngồi vào bàn, đưa mắt nhìn ta từ cửa sổ, sau đó cúi đầu nghiêm túc vẽ từng nét một.

Ta đứng mỏi chân, muốn lại gần chàng xem đã vẽ đến đâu rồi, nhưng bị chàng ngăn lại, chàng ngẩng đầu nhìn ta:

"Đừng động, sắp vẽ xong rồi."

Ta đành ngoan ngoãn trở lại chỗ cũ, "Ngồi một lát được không?" Ta hỏi chàng.

Câu trả lời nhận được là một cái gật đầu nhẹ.

Ta ngồi dưới gốc cây, dựa vào thân cây, đếm từng chiếc lá trước mặt, đếm từng bông hoa xen lẫn trong đó.

Sao Tạ Lang còn chưa vẽ xong? Gió mát thổi qua, mang theo sự thư thái đặc trưng của mùa hè, ta cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Lần sau tỉnh dậy là khi cảm nhận được Tạ Lang nhẹ nhàng đẩy vai ta, ta vừa mở mắt ra, khuôn mặt phóng to không biết bao nhiêu lần của chàng hiện ra trước mắt ta, khiến ta giật mình.

"Vẽ xong rồi?"

Chàng gật đầu, đưa bức tranh trên tay cho ta.

Ta nhận lấy, xem kỹ, ừm, bóng trăng, bóng cây, ý cảnh cũng không tệ, chỉ là tại sao mỹ nhân dưới trăng, mỹ nhân chỉ còn lại một cái bóng?

Ta chỉ vào cái bóng đen sì trên bức tranh, "Đây là ta?"

Tạ Lang ngồi xuống bên cạnh ta, ừ một tiếng.

Ta ném bức tranh cho chàng, "Mỹ nhân của chàng, đúng là chỉ để làm nền cho trăng, vậy mà ta còn ở ngoài bị muỗi đốt lâu như vậy."

Chàng có vẻ hơi ngại ngùng, "Lúc vẽ đến nàng, nàng vừa ngồi xuống, không nhìn rõ mặt, cho nên..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-lang-trich-tinh/chuong-8.html.]

Cho nên, tại sao lúc không vẽ đến ta thì không cho ta nghỉ ngơi?

Ta quay đầu nhìn tên ngốc này, lại phát hiện chàng đã dựa vào cây ngủ thiếp đi.

Chắc là những ngày nay quá mệt mỏi rồi, ta thở dài, đứng dậy lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho chàng.

Dưới ánh trăng, ta mơ màng nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của chàng.

Như vậy cũng rất đẹp trai, ta nghĩ.

...

Những ngày tiếp theo thật dài, mỗi ngày đều trôi qua vụn vặt mà trọn vẹn.

Tạ Lang lại bắt đầu bận rộn ngày đêm, nhưng khác với trước đây, bây giờ chàng sẽ gọi ta đến thư phòng cùng chàng.

Ta làm đồ thêu, xem thoại bản, du ký của ta, chàng viết công văn của chàng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Cứ như vậy dần dần sinh ra một bầu không khí thư thái.

Hôm nay, ta như thường lệ dựa vào giường xem thoại bản, không biết Tạ Lang đã đi đến bên cạnh ta từ lúc nào, ta trách chàng sao đi lại không có tiếng động, chàng nói chẳng qua là ta xem quá chăm chú, không thèm liếc nhìn chàng lấy một cái.

Ta biết mình đuối lý, chỉ đành im lặng mặc kệ chàng nói.

"Phải đi Lâm An một chuyến" chàng nói, "Tình hình bên đó thật sự không tốt, phải nhanh chóng đến xem."

Ta gật đầu, "Bao giờ đi?"

"Sáng sớm mai." Chàng xoa đầu ta, thở dài.

Ta vốn định nói hay là ta đi cùng chàng, nhưng nghĩ đến cả phủ đều chờ ta chăm sóc, chỉ đành thở dài.

Chàng cười khẽ, "Lo lắng gì chứ, rất nhanh sẽ trở về thôi."

Ta gật đầu, "Sao ta không thấy chàng thu dọn hành lý?"

Chàng sững người, chẳng lẽ bận đến quên mất rồi? Sau đó, người này ngồi bên giường ta, "Chờ phu nhân của ta giúp ta thu dọn." Chàng nghiêng đầu nhìn ta, trong mắt mang theo ý cười.

Ta bò dậy, "Chậc."

Miễn cưỡng giúp chàng thu dọn một chút vậy.

...

Tạ Lang rời đi từ sáng sớm hôm sau, lúc chàng đi ta vẫn còn mơ màng chưa tỉnh táo, chỉ cảm thấy chàng dịu dàng vén tóc cho ta.

Thoáng cái, Tạ Lang đã đi được nhiều ngày rồi.

Ngày đầu tiên Tạ Lang đi, không có tâm trạng xem thoại bản, sai người xới đất trong vườn, chán quá.

Ngày thứ hai Tạ Lang đi, vẽ một kiểu túi thơm mới, nhưng lại không thêu được, chán quá.

Ngày thứ ba Tạ Lang đi, người kể chuyện ở quán trà kia sao ngày nào cũng kể chuyện yêu đương nhỉ, chán quá.

...

Ngày thứ mười Tạ Lang đi, nhận được thư của chàng, trên đó viết: Mọi việc đều tốt, hỏi thăm phu nhân, gửi gắm nỗi nhớ nhung.

Ta gửi chiếc túi thơm mà ta đã thêu xong đi.

Loading...