Tạ Lang Trích Tinh - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-12-13 23:31:16
Lượt xem: 1,481
Vì vậy, sau khi ta rửa tay, rửa mặt, đốt hương tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng cũng đeo được cây trâm cho Tiểu Tạ công tử.
Làm ta suýt nữa quên mất cây trâm này là do ta tặng hay do thần tiên nào tặng rồi.
Thật tốt.
Trước đây ta luôn không tin cái lý họa từ miệng mà ra lại rơi vào mình, không ngờ hôm nay lại ứng nghiệm.
Chuyện này phải kể từ khi sáng sớm ta ép Tạ Lang đeo cây trâm đó.
Sau khi ta cẩn thận cắm cây trâm vào lỗ nhỏ trên mũ của chàng, rõ ràng thấy sắc mặt chàng cũng tươi tỉnh lên.
“Sao lúc trước chàng không chịu đeo?” Ta cố tình trêu chọc chàng vài câu, dù biết rõ chàng sẽ không trả lời ta, “Sao vậy? Sợ bẩn? Sợ mất? Sợ hỏng?”
Chàng ừ một tiếng, rồi đứng dậy định đi, ta gọi chàng lại: “Trâm cài tóc thôi mà, bẩn rồi, hỏng rồi, mất rồi ta đều có thể tặng chàng cái mới, không sao đâu.”
Chàng gật đầu, rồi đi lâm triều.
Nhưng đến tối chàng trở về thì sắc mặt lại không đúng lắm, buổi sáng rõ ràng là vui vẻ, lúc này chẳng còn chút vui vẻ nào, trông u ám vô cùng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta hỏi chàng làm sao vậy, chàng cũng không chịu nói, chỉ bảo ta ăn cơm trước, ăn xong rồi nói.
Bữa cơm diễn ra trong im lặng, ảm đạm, cuối cùng cũng ăn xong, ta sai người hầu lui hết ra ngoài, lại gần chàng hỏi: “Sao vậy? Hôm nay làm sao thế?”
“Là chuyện triều đình không thuận lợi sao?”
Chàng đưa tay ra trước mặt ta, xòe ra, cây trâm ta đích thân đeo cho chàng ban ngày lúc này đang nằm yên lặng trên lòng bàn tay chàng.
Lại luyến tiếc rồi à? “Sao vậy? Không phải đã bảo chàng không cần cẩn thận vậy sao? Sao lại tháo ra rồi?”
Ta đưa tay định lấy, muốn giúp chàng đeo lại, nhưng chàng lại cất đi: “Thứ này, là Thẩm Duẫn tặng nàng, đúng không?”
Cái gì mà Thẩm Duẫn tặng chứ? Ta vội vàng phản bác: “Không phải! Là tự ta mua. Nhưng hôm đó ta vừa nhìn trúng thì biết thứ này đã được Thẩm Duẫn đặt trước rồi, cũng trùng hợp, hôm đó hắn cũng có mặt ở đó, nên đã nhường cho ta.”
Tạ Lang đứng dậy khỏi ghế, chàng cao hơn ta một cái đầu, đứng đối diện ta như vậy, tạo cảm giác áp bức rất mạnh.
“Thật sự là tự ta mua tặng chàng.” Ta ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt chân thành.
Nhưng ta lại thấy mắt Tạ Lang hơi đỏ lên, chàng chậm rãi lên tiếng, đ.â.m thẳng vào tim ta:
“Nàng có biết không? Thẩm Duẫn nói, cây trâm này, là hắn tặng nàng. Bạch Du, nàng lại đối xử với ta như vậy!”
Lại là không vui vẻ gì, ta nhìn mâm cơm nguội lạnh trước mặt, buồn bực đập đầu.
Sầu ơi, chặt không đứt, gỡ càng rối! Thẩm Duẫn này, ơ, không đúng, sao Thẩm Duẫn lại nói dối chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-lang-trich-tinh/chuong-6.html.]
9
Tục ngữ nói phu thê không có thù qua đêm, thấy trời đã tối, đêm đã khuya, ta quyết định đi tìm Tạ Lang nói chuyện cho rõ ràng.
Nhưng còn chưa bước ra khỏi cửa, thì thấy Đề Tùng dẫn theo mấy người hầu đi tới, nói là đến dọn đồ của Tạ Lang.
Ta hỏi Đề Tùng, chàng lại muốn dọn về thư phòng à? Đề Tùng đáp một tiếng “Vâng”.
Ta lại hỏi, vậy thì các ngươi dọn đồ của chàng ấy là được rồi, sao lại lấy cả đồ của ta đi?
Đề Tùng trả lời ta: Công tử nói, tất cả những thứ ngài ấy tặng, đều mang về hết.
Thế là ta trơ mắt nhìn bàn trang điểm của ta, cây kẹo hồ lô của ta, quyển thoại bản ta mới sờ vào vài cái, còn có mấy con người nặn bằng bột mì vẫn luôn đặt trên cửa sổ, đều bị dọn đi hết.
Không chịu nổi nữa, ta gọi Đề Tùng đang định rời đi lại:
“Bảo với Tạ Lang, tối nay đến uống rượu, ta sẽ đợi chàng ở đây.”
Lời thì đã nói ra rồi, nhưng người có đến hay không, trong lòng ta cũng không chắc.
Ta bảo người hầu kê một chiếc bàn dưới gốc cây, bày đồ ăn lên, rồi ngồi bên cạnh đợi mãi đợi mãi.
Đợi đến khi mặt trăng từ sau lưng ta, chạy thẳng đến trước mặt ta, Tạ Lang vẫn chưa tới.
Ta chống cằm buồn ngủ sắp nhắm mắt thì một cơn gió lạnh thổi qua, khiến ta giật mình tỉnh giấc.
Ta ngẩng đầu lên, thấy có một người đang đứng đối diện ta, ngược sáng, bị bóng cây che khuất, tối om, không nhìn rõ mặt, nhưng dựa vào dáng người thì chắc là Tạ Lang rồi.
Ta vươn tay ra hiệu cho chàng lại ngồi, rót hai ly rượu.
Ta nói: Chúng ta nói chuyện đi, nói chuyện cho rõ ràng.
Chàng nói: Được.
“Vậy ta nói trước, ta hỏi chàng cái gì, chàng phải thành thật trả lời ta. Từ khi ta mới gả vào đây, thái độ của chàng đã rất kỳ lạ. Tại sao lúc đầu chàng lại lạnh lùng với ta? Tại sao đêm tân hôn chàng không uống rượu hợp cẩn, cũng chẳng nói chuyện gì với ta?”
Chàng uống cạn một ly rượu: “Hôm đó ta rất căng thẳng, sợ nói sai, sợ làm sai, sợ nàng không nhớ ra ta, sợ nàng quên mất lý do ta cầu hôn nàng” chàng tự giễu cười, “Không ngờ, nàng thật sự không nhớ.”
“Cho nên chàng đưa ta đi tửu lâu, rủ ta đi thả diều, đều là để xem ta có nhớ hay không, có biết hay không, đúng không?”
Chàng gật đầu.
“Vậy lý do chàng cưới ta là gì? Chỉ vì một lời hứa hồi bé thôi sao?”
Chàng im lặng rất lâu, một lúc sau, chàng uống cạn ly rượu thứ hai.