Ta có thể nhìn thấy khi nào họ ch*t - 13.
Cập nhật lúc: 2024-10-10 23:08:55
Lượt xem: 3
Sau một thời gian sống ở đây, Hân Ni cũng không còn dáng vẻ ban đầu.
Cô biết cách biểu lội cảm xúc của bản thân một cách vừa phải. Dù sao thì trong giới kinh doanh mà bị nhìn rõ cảm xúc đã là một bước sai rồi.
Vì thế Hân Ni quay sang, nở một nụ cười , trò chuyện thật tự nhiên với anh.
“ Mộ Lăng, không phải anh ra nước ngoài rồi sao. Lần này về quả thực sớm hơn ông anh dự kiến đấy.”
Nghe lời cô nói, Mộ Tu Lăng cũng không có phản ứng gì, gương mặt vẫn bình thản.
“ Ừm, anh có vài việc phải xử lí ở trong nước”. Giọng nói xa cách khiến Hân Ni mới cảm thấy quen thuộc, dù sao hai người họ vốn dĩ không thân.
Sau cuộc trò chuyện ngắn đó hai người cũng không còn bất cứ tương tác nào, rất nhanh, xe của anh đã dừng trước biệt khu của cô, Hân Ni xuống xe, nói vài lời chào khách sáo với anh anh rồi bước vào trong.
Cô vừa đi vừa thở phào nhẹ nhõm,
quản gia thấy cô bước vào trong thì ánh mắt có chút bất ngờ vì dù sao bình thường cô sẽ học lại đến tối.
Nhưng bà là người có năng lực rất nhanh đã thu lại biểu cảm bất ngờ, ân cần hỏi han Hân Ni.
“ Tiểu thư, hôm nay người có buổi tập đàn, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị bữa tối sau khi người tập xong.”
“ Không cần đâu, hôm nay chúng ta sẽ phải đến dự tiệc thân mật của Mộ gia, phiền bà thông báo cho ông nội.” Cô bình thản gất đầu với bà, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn.
Hân Ni trở vào trong,cô nhanh chóng thay ra bộ đồng phục, mặc một bộ đồ vừa thoải mái lại tao nhã.
Quản gia thấy cô chủ nói như vậy cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng rời đi để làm việc cô phân phó.
Sau khi thay đồ xong, Hân Ni cũng vội vã bước ra từ phòng ngủ tới phòng tập, ở bên trong là giáo viên dạy đàn.
Vì hôm nay cô không học ở trường nên quản gia đã gọi tới để tập đàn cho cô.
Chào mừng đến với sao, ahhihi. .Mong mng đọc truyện vui vẻ.⋆。‧˚ʚ🍒ɞ˚‧。⋆
Trung bình Hân Ni phải tập đàn 3 tiếng nhưng vì còn dự tiệc nên tạm thời hôm nay cũng không phải tập quá nhiều.
Từ hồi về Trần gia, Hân Ni cũng không còn nhìn thấy thời gian người khác c.h.ế.t nữa,
vì ông nội của cô đã phong ấn nó.
Bậy giờ Hân Ni chỉ cần tập trung học tập, điều này khiến cuộc sống của cô bình thường trở lại.
Cô trải qua hai tiếng học đàn nhàm chán và mệt mỏi, cả người Hân Ni mỏi rã rời, cô lê lết từng bước chân mệt mỏi đến nơi các chuyên gia thẩm mỹ đang chờ.
Cô được họ mát xa thư giãn gân cốt để làm biến mất cảm giác tê của tay sau khi đàn suốt vài tiếng.
Kiểu vừa đ.ấ.m vừa xoa này đối với Hân Ni cũng không còn xa lạ.
Cô thay bộ quần một chiếc váy nhỏ đơn giản, gương mặt cũng được trang điểm nhẹ, từ tốn lên xe đi tới Mộ gia.
Khi xe của họ dừng trước cửa Mộ gia,
quản gia trong nhà cung kính ra đón họ.
Xe của lão Trần gia cũng đi vào trong, lão Trần vui vẻ bước xuống xe. Hôm nay phong cách của ông có phần thoải mái hơn, giống như là đi nghỉ dưỡng. Vì quen thuộc với nơi đây, ông chỉ dặn dò quản gia để ý cháu gái , rồi đi thẳng về phía trước, theo sau là Hân Ni và một vài người quen biết với Mộ gia.
Vì Mộ gia là gia tộc lớn nên trang viên vô cùng trang trọng,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-co-the-nhin-thay-khi-nao-ho-cht/13.html.]
ngoài những khu vực tiệc tùng thì là khu vực ăn uống dành cho những bạn bè thân thiết của ông.
Khác với sảnh chính, nơi đây mang hơi hướng biển cả một chút, những chiếc bàn ghế được sắp xếp hướng ra phía biển,
mọi người cùng nhau ăn tối dưới ánh nến và tiếng sóng vỗ là ý của ông.
Ông Trần cùng lão Mộ gia vừa gặp đã mừng, họ bắt tay bá vai nhau cùng ôn lại chuyện cũ.
Lão Mộ gia thấy đám người trẻ không nói gì, liền đuổi họ sang khu bên cạnh để mấy người bạn già có không gian nói chuyện.
Tất cả những người được lão Mộ gia cho tham gia bữa tiệc đều là những người tài giỏi, có bản lĩnh.
Đương nhiên cũng toàn những người có tham vọng , mưu mô, thế nhưng Hân Ni cũng chẳng khác bọn họ là bao nên cô cũng không quá quan tâm đến việc này.
Đám người trẻ bọn họ cùng nhau bước đi trên hành lang, mỗi người một suy nghĩ, chẳng ai giống ai.
Mộ Lăng tuy là cháu trai chủ nhà nhưng cũng không có vẻ gì là quan tâm khách khứa của ông,
thấy cảnh này Hân Ni cũng không bất ngờ lắm dù sao trước đây anh ta cũng luôn như vậy.
Họ được ngồi trong một căn phòng có hướng biển, nằm khá xa nơi mấy người lớn tuổi bầu bạn.
Trong lòng Hân Ni cũng không khỏi ngao ngán, lão Mộ gia cũng thật là.
Bàn của họ sau khi sắp xếp xong vị trí thì vẫn giữ bầu không khí im lặng như ban đầu.
Lúc này, khi không còn sự can thiệp của người lớn, hơi thở và suy nghĩ quanh bọn họ mờ ảo hơn cả.
Dưới ánh sáng lập lòe của nến, đèn và cả sao trời, dường như ai cũng có tâm tư của riêng mình.
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng này là Hân Ni, dù sao cô cũng không thích kiểu biết người khác có mặt nhưng lại coi như là không khí.
“ Anh Trần Lăng, biệt thự này đẹp thật đấy, nếu có cơ hội thì tí nữa ăn xong có thể dẫn tụi em đi dạo một vòng không. “ Giọng Hân Ni lười biếng lại thoáng qua chút háo hức.
Dưới góc nhìn của Mộ Tu Lăng, Hân Ni hơi nghiêng nghiêng đầu giọng nói cợt nhả.
Dường như đối với cô, việc anh đồng ý hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là muốn phá vỡ bầu không khí im lặng.
Thấy mình như một quân cờ trong bàn cờ của Hân Ni nhưng anh cũng không tiện vạch mặt, chỉ đành đồng ý.
“ Ừm”,
giọng nói của anh không quá lớn, vừa đủ để mọi người nghe thấy.
Hân Ni ở gần chỗ anh nhất nên lại càng nghe rõ hơn
. Cảm giác tê dại như cô vừa quay lại mùa hè năm ấy, thật sự giọng nói có thể xoa dịu tâm hồn này là thứ khiến cô cảm thấy thích ở anh.
Nói với sự ghen tị thì cô muốn có nó, thật ích kỷ
--------------
chương mới kèm vô vàn tâm huyết á