Ta bán thân năm tám tuổi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-10 13:17:36
Lượt xem: 273
Những ngày tràn đầy tiếng cười khi ở cùng tiểu thư chậm rãi trôi qua, thấm thoát ta đã sống yên bình ở Trần phủ được ba tháng.
Chủ nhân trong phủ đúng thật rất hào phóng. Từ tháng thứ hai trở đi, ta đã có thể nhận được mười đồng mỗi tháng. Tuy vẫn ít hơn hai mươi đồng của Thải Âm nhưng ta vẫn rất vui. Dù sao cha ta một ngày ở bến tàu vác bao cây gai mà có khi một xu cũng không kiếm được.
Trương ma ma nói nếu ta ở lại được nửa năm, ta cũng có thể kiếm được hai mươi đồng một tháng giống như Thải Âm. A di đà Phật, Trần gia đúng là người tốt.
Phu nhân là võ tướng, thế nên tiểu thư cũng có vài phần dũng cảm. Nàng ăn cùng ta ở cùng ta, chưa từng xem ta là người ngoài.
Nàng dạy ta biết đọc chữ, ta dạy nàng cách đào đất trồng cây. Hai tiểu cô nương dính chung một chỗ, đi đến đâu cũng không xa rời.
Ta biết tiểu thư ghét nhất tô son thêu thùa, nàng luôn cau mày dậm chân nói: "Sau khi lớn lên ta phải làm tướng quân, học mấy thứ này cũng vô dụng!"
Phu nhân giận muốn chết, ấy vậy mà lão gia lại cười tươi, nhìn phu nhân rồi bảo, giống y như người thời còn trẻ.
Lão gia và phu nhân là một đôi phu thê ân ái.
Nghe nói khi nhạc lão gia kén rể, vốn dĩ ngài rất chướng mắt lão gia, lo rằng văn nhân sẽ thay lòng đổi dạ. Ông ấy ưa lão gia trời sinh ngọc diện tựa hoa đào, môi mỏng tẫn phong lưu, một nam nhân chi lan ngọc thụ, khiến tiểu thư ở sau bình phong si mê đến thất điên bát đảo, không phải lão gia thì nhất định không xuất giá. Lúc này nhạc lão gia thổi râu trừng mắt, chỉ đành miễn cưỡng gả con gái cho lão gia.
Lão gia quả thật không cô phụ phu nhân. Thành hôn đã hơn mười năm nhưng trong phủ không có lấy một di nương, quả là một kiếp một đôi người.
Lão gia lo việc ngoài, còn toàn bộ việc trong nhà do phu nhân quản lý. Gia đình ngăn nắp, trật tự rành mạch.
Người trong phủ cũng đơn giản, gia đình có bốn chủ tử gồm lão gia, phu nhân, thiếu gia và tiểu thư.
Ý của lão gia chính là nam tử và nữ tử như nhau, cả hai cùng là nhi tử trong nhà, phải đối xử bình đẳng. Cho nên đã thỉnh phu tử dạy văn tự đến dạy cho cả hai huynh muội.
Sau giờ lên lớp, thiếu gia đi học võ nghệ cưỡi ngựa b.ắ.n cung, còn tiểu thư trở về phòng học cầm kì thêu thùa.
Trong phòng tiểu thư có hai ma ma, một vị là Trương ma ma, phụ trách chuyện trong phòng của tiểu thư. Vị còn lại là Lý ma ma, phụ trách chuyện bên ngoài.
Ngoài ra còn có bốn nha hoàn chuyên phụ trách chuyện ăn, ở, quần áo, đi lại của tiểu thư.
Vì ta bằng tuổi tiểu thư nên cũng hầu hạ gần gũi với tiểu thư hơn. Ai cũng có việc của mình. Cuộc sống mỗi ngày rất sinh động thú vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-ban-than-nam-tam-tuoi/chuong-4.html.]
Đào Hố Không Lấp team
Khi còn ở nhà, ngày nào ta cũng phải dậy trước bình minh rồi đi theo lương lo liệu chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà.
Nuôi gà, nuôi lợn, giặt giũ, nấu nướng, nhưng nhà ta vẫn phải sống chật vật, chút lương thực dư cũng không có.
Ta chưa từng có được cuộc sống như bây giờ, được mặc ấm ăn no, còn có thể đi theo tiểu thư học đọc sách và hiểu rõ đạo lý. Thế giới dường như biến thành màu sắc rực rỡ.
Ma ma trong phủ cũng vô cùng tốt. Hàng tháng ta dành dụm tiền sau đó nhờ các ma ma giúp ta gửi về nhà. Các ma ma miệng niệm A di đà Phật, nói ta là một đứa nhỏ tốt, không quên báo đáp công ơn của cha nương.
Phu nhân biết ta tình nguyện bán thân nuôi gia đình, người liên tục khen ngợi ta. Người còn đưa cho gia đình ta hai mươi lạng bạc, bảo ta nhất định phải chữa khỏi bệnh cho nương ta.
Ta đi theo bên người tiểu thư học làm điểm tâm đủ các loại kiểu dáng. Ai từng nếm thử cũng bảo rất ngon.
Ta còn học thêu thùa. Những bức thêu của sống động đến mức ngay cả phu nhân cũng khen ta khéo tay. Tiểu thư thấy thế thì ghen tị, nhưng tối đến, nàng vẫn lén chui vào ổ chăn của ta rồi cùng nhau ngủ.
Hơn một năm trôi qua, nhóm sai vặt ở bên ngoài đến Bình An phủ làm việc. Họ đi ngang qua nhà ta, còn mang theo tin tức trong nhà đến cho ta.
Gia đình dần trở nên khá giả, nương đã có thể ra đồng, đệ đệ cũng đã theo học nghề mộc ở đầu thôn.
Cha còn nhờ bọn họ tiện thể nhắn gửi cho ta, rằng sau khi tích cóp đủ tiền sẽ đến chuộc ta, rồi cả nhà ta sẽ lại ở bên nhau.
Tiểu thư nghe vậy thì lo lắng ta phải trở về nhà, vội kéo tay ta đến trước mặt phu nhân, bảo rằng đừng để ta về nhà, để ta ở cạnh nàng mãi mãi.
Phu nhân lại nói tiểu thư không nỡ rời xa ta, đây chủ yếu là do công lao ta đã hầu hạ tận tâm, không có lý nào lại phải để cha nương con cái người ta ly tán.
Ta đỏ bừng mặt, vội vàng chạy đến quỳ xuống trước mặt phu nhân và tiểu thư: "Quý phủ ai cũng là ân nhân của nhà chúng ta. Đừng nói hiện tại nô tì còn chưa được chuộc, dù tương lai có được chuộc thì nô tì cũng sẽ không quay về. Đồng Nhi phải ở lại nơi này với phu nhân và tiểu thư thật lâu thật lâu, cả đời trung thành tận tâm, có như thế nào cũng sẽ không đi."
Tiểu thư cực kỳ vui vẻ, lôi kéo ta đi chơi thả diều.
Chúng ta gặp phải thiếu gia đang trên đường trở về sau lớp cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
Thiếu gia có bóng dáng ôn nhuận như ngọc của lão gia năm xưa, là một quân tử khiêm tốn.
Hắn đứng ở bên hồ xem ta và tiểu thư thả diều, còn giúp chúng ta trèo lên cây nhặt diều.
Cuộc sống bình yên lại trôi qua thêm ba năm, ta cứ tưởng có thể sống mãi một cuộc sống như thế. Nhưng đáng tiếc lòng người khó toại, biến cố lại xảy đến.