Ta Bán Đậu Hũ Lại Có Số Mệnh Hoàng Hậu - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-11-08 17:30:48
Lượt xem: 172
Hắn hờ hững đáp lại, rồi kéo ghế lại ngồi xuống bên cạnh ta.
“Sao vậy? Nửa đêm không ngủ được à?”
Ta trừng hắn một cái: “Ngươi cũng không ngủ à?”
“Tiểu Tiểu, tú tài bị người ta đánh chết, ngươi có muốn giải oan cho hắn không?”
Ta kinh ngạc nhìn Triệu Tứ Thủy, ta vốn nghĩ hắn đến để từ biệt ta.
“Tất nhiên là muốn rồi.” Ta cười tự giễu: “Nhưng kẻ đánh c.h.ế.t hắn là công tử của thế gia.”
Triệu Tứ Thủy nói: “Theo luật, g.i.ế.c người thì phải đền mạng, chuyện này cứ để ta lo.”
Mạng người như cỏ rác, từ trước đến nay các đại thế gia trong kinh thành cậy quyền thế mà lộng hành ngang ngược. Công tử nhà quyền quý đối với dân thường như ta là một sự tồn tại không thể đụng tới.
Nhưng đối với Triệu Tứ Thủy, giải oan cho tú tài lại chỉ là một lời hời hợt.
Lúc này ta chợt nhận ra rằng người ngồi bên cạnh mình không phải là Triệu Tứ Thủy giành uống canh xương với ta, mà là một kẻ áo trắng cầm kiếm g.i.ế.c người dưới ánh trăng.
Ta hỏi: “Rốt cuộc ngươi tên là gì?”
Hắn bỗng nảy ra hứng thú, bẻ một nhánh cây, vòng tay qua phía sau lưng ta, bắt đầu viết lên mặt cát.
Triệu Tứ Thủy đã dạy ta viết rất nhiều chữ, phần lớn thời gian, hắn tựa nửa người trên giường, ta ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh hắn, học không tốt thì hắn sẽ dùng sách gõ lên đầu ta.
Dưới ánh trăng sáng trong như nước, chiếu lên bãi cát lấp lánh, Triệu Tứ Thủy ngồi sát bên ta.
Ta nghe giọng nói của hắn trong như ánh trăng.
Sau này, đã năm tháng trôi qua, ta cùng hắn dây dưa nửa đời nhưng nhớ mãi không quên là khoảnh khắc hôm nay, khi hơi thở ấm áp của Triệu Tứ Thủy phả nhẹ bên tai ta, thì thầm:
“Chiêu, dưới là bốn nét thuỷ, đọc là 『 Chiếu 』. Tiểu Tiểu, tên của ta là Thẩm Chiếu.”
7
Triệu Tứ Thủy, à không phải, Thẩm Chiếu đã đi rồi.
Vừa đi đã là hơn nửa năm.
Trong nửa năm ấy, kinh thành đã xảy ra hai sự kiện lớn.
Sự kiện đầu tiên là một vụ án mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-ban-dau-hu-lai-co-so-menh-hoang-hau/chuong-9.html.]
Có một công tử thế gia cưỡng đoạt dân nữ trên đường, vừa khéo bị hoàng đế cải trang vi hành nhìn thấy.
Dưới chân thiên tử lại không có vương pháp. Thánh thượng nổi trận lôi đình, lập tức ra lệnh điều tra rõ ràng.
Sau khi điều tra, phát hiện vị công tử ấy ngông cuồng ngang ngược, lần trước còn đánh c.h.ế.t người. Người bị g.i.ế.c là một tú tài, học thức uyên bác nhưng thi mãi không đỗ.
Công tử phạm tội g.i.ế.c người ấy bị kéo ra trước cổng chợ, c.h.é.m đầu thị chúng.
Phụ thân của công tử, Vi Hoắc, là Thị lang Hộ Bộ, quan hàm tam phẩm bị nghi ngờ bao che, ông ta cũng bị bãi chức và điều tra.
Tin này vừa được công bố, dân chúng trên phố đều vỗ tay khen ngợi.
Sự kiện thứ hai là một hỷ sự.
Bệ hạ đã lập hoàng tử Thẩm Chiếu làm Thái Tử, chọn con gái của đại thần Thôi Thanh Tuyền, Thôi Tịch Dao, làm Thái Tử Phi, chọn ngày tốt tổ chức hôn lễ.
Ngày đó, ta xách theo giỏ rau đứng dưới bảng cáo thị, nhìn hồi lâu.
Triệu Tứ Thủy là Thẩm Chiếu.
Thẩm Chiếu là Thái Tử.
Triệu Tứ Thủy là Thái Tử.
Triệu Tứ Thủy muốn thành thân.
Ta xách giỏ đi mua thức ăn nhưng rồi lại xách giỏ không về.
Lão nương ta đang băm đậu phụ, tay cầm d.a.o phay, chửi: “Lâm Tiểu Tiểu, muốn c.h.ế.t sao!”
Gian phòng phía Tây trống không, chỉ còn lại mấy bộ quần áo cũ của Triệu Tứ Thủy xếp chồng trên giường.
Ta buông giỏ không, cầm lấy một bình rượu, bước ra cửa.
Xuyên qua con phố dài, đến đầu đường phía đông, là nhà tú tài.
Nhà tú tài đã bốc lên khói bếp, cửa treo một cái giá, bên trên phơi đầy quần áo, góc tường còn có một chum sành hứng nước mưa.
Nơi này đã có người mới đến ở.
Ta không biết mình nên đi đâu, cứ xách bình rượu lang thang quanh quẩn, vòng đi vòng lại, rồi lại bước vào Xuân Phong Lâu.
Ta cảm thấy Xuân Phong Lâu thực sự là một nơi thần kỳ, trời nắng cũng thế mà trời mưa cũng vậy, nơi này lúc nào cũng vang lên tiếng ca, điệu múa, tiếng cười nói.
Ban đầu, ta tưởng rằng mấy gã sai vặt sẽ lại đuổi ta đi, nhưng không ngờ, một nha đầu từ xa nhìn thấy ta, đã vội vàng chạy ra đón, nói rằng cô nương nhà nàng ấy đã chờ ta từ lâu.