Ta Bán Bánh Thịt Chứ Không Bán Thịt - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-27 19:01:58
Lượt xem: 2,034
Ta rót đầy chén rượu cho hắn, nói: "Những điều mà chúng ta luôn thao thức không thể buông bỏ, kỳ thật chỉ là một mảnh kiên quyết trong lòng. Khi sự thật gần kề trước mắt, có lẽ chỉ còn lại sự tan vỡ."
Nguyên Hoài nhìn ta một lúc, nâng chén uống cạn.
Ta ngước nhìn dãy núi xanh thẳm nơi xa, hỏi: "Tướng quân có còn nhớ câu: ‘Không phá thì không lập" không?"
Nguyên Hoài nhíu mày: "Nhớ."
Ta ném chén rượu vỡ tan, lạnh lùng nói: "Khi công chúa hủy hoại tướng quân, chính là lúc tướng quân có thể lập công thành danh."
Những ám vệ phía sau nhận được tín hiệu, cười nhạt một tiếng, tiến lên khiêng Nguyên Hoài đi.
Nguyên Hoài bốn chi cứng đờ, toàn thân không thể cử động, nhưng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn ta.
Cho đến khi họ đã khuất dạng, trên núi chỉ còn một mình ta đứng dưới ánh trăng, như một pho tượng đá lạnh lẽo vô hồn.
Ba năm rồi, mọi chuyện cuối cùng cũng phải kết thúc.
.....
Đêm hôm ấy, kỵ binh Tây Lương như ập đến cơn cuồng phong, xác c.h.ế.t ngổn ngang.
Quân lính Đại Chiêu không có người chỉ huy, dù cố gắng chống cự, cuối cùng vẫn vô phương cứu vãn.
Chân sắt vang vọng, dẫm lên non sông Đại Chiêu, thẳng tiến vào quân doanh.
Lúc công chúa bị bắt, nàng ta đang trong tình trạng y phục xộc xệch, ngồi giữa giường.
Phía trong giường, Nguyên Hoài cũng trong tình trạng y phục rối bời.
Tướng lĩnh Tây Lương, Văn Trác, cười to: "Nước mất nhà tan, binh sĩ hy sinh, mà tướng quân lại nằm trên giường lăn lộn với công chúa , Đại Chiêu hôm nay bị diệt, quả thật không oan!"
Hoa Dương công chúa quỳ trên đất, ôm lấy chân Văn Trác, nịnh nọt cầu xin: "Mong tướng quân thương xót, chỉ cần tha mạng cho ta, ngài muốn gì ta cũng đồng ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ta-ban-banh-thit-chu-khong-ban-thit/chuong-10.html.]
"Ngươi thật là một công chúa tốt của Đại Chiêu, ngay cả giường của kẻ thù diệt quốc cũng nóng lòng trèo lên." Ta cười lạnh, từ ngoài cửa bước vào .
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Hoa Dương thấy ta mặc y phục đỏ, hoang mang sợ hãi: "Ngươi là Tam Nương? Không, ngươi… ngươi là ai?"
Ta nhìn xuống công chúa hiện tại như con ch.ó có tang, rút từ trong n.g.ự.c ra một bức tranh, mở nó trước mặt nàng ta.
Tranh vẽ một nữ tử mặc áo đỏ rực rỡ, dưới ánh trăng tự do múa lượn, nhẹ nhàng như chim uyên ương, uyển chuyển như rồng bay.
Đúng là bức tranh "Kinh Hồng Dưới Trăng" đã khiến cả kinh đô rung động, thậm chí làm chấn động hoàng cung.
"Ngươi… ngươi là Tần Linh Nguyệt?" Hoa Dương ánh mắt đỏ bừng.
"Đúng vậy, ta là Tần Linh Nguyệt là thê tử của Dung Ôn, họa sư đệ nhất kinh đô, bị ngươi giam cầm ba năm, nhục nhã đến chết."
Nguyên Hoài nằm trên giường không thể cử động, mi mắt run rẩy, nhìn ta với vẻ thê lương.
Hoa Dương không tin nổi: "Sao ngươi có thể còn sống… lại còn đi cùng với người Tây Lương?"
""Ta đã bán bánh ở biên quan ba năm, đã quen mặt mũi của người qua lại biên quan, tin tức lưu thông. Ta và Nguyên Hoài quen biết hai năm, mưu tính cũng đã hai năm, hôm nay chính là lúc ta chờ đợi, lấy đầu của ngươi, Hoa Dương, tế cho phu quân đã c.h.ế.t thảm của ta!"
Văn Trác ngửa mặt cười: "Nếu không nhờ Tam Nương đưa bản đồ quân phòng, đêm nay cũng không thắng lợi thuận lợi như vậy."
Hắn quay lại vỗ vai tôi: "Hai năm qua, Tam Nương vất vả rồi. Ngoài mạng sống của công chúa, ngươi còn muốn gì cứ việc nói."
"Trừ nàng ta ra, ta chẳng cần gì cả."
Ta rút con d.a.o mổ heo ra, đặt lên mặt Hoa Dương.
""Ba năm qua, mỗi khi ta g.i.ế.c heo, trong lòng luôn nghĩ đến ngươi. Ta nghĩ, có một ngày, ta sẽ để ngươi trên bàn, dùng cpn d.a.o sắc bén nhất, lột da, xẻ thịt ngươi. Công chúa trời sinh quý giá, xương ngươi tất nhiên sẽ sáng lấp lánh, làm thành chuông gió treo dưới mái hiên, mùa hè theo gió phát ra tiếng leng keng, chắc chắn sẽ mát mẻ."
Sắc mặt Hoa Dương tái nhợt, nôn đầy đất.
Nàng sợ hãi đến mức không thể kiểm soát được nước tiểu, ngồi giữa đống chất thải bốc mùi hôi thối, run rẩy không ngừng.