Suỵt, đừng lên tiếng! - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-04-30 19:39:32
Lượt xem: 645
Tôi rã rời ngồi trên đất, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
A! Đúng rồi! Còn có đứa bé kia!
Vừa rồi vì quá hoảng loạn mà tôi đã quên đi thằng bé ở trong phòng ngủ nhỏ. Mặc dù nó chỉ là một đứa con nít nhưng dù sao cũng là đồng dạng xuất hiện đầy quỷ dị. Hẳn phải biết chút gì đó!
Tôi đứng dậy bước nhanh vào phòng ngủ nhỏ. Nhưng khi đẩy cửa ra, tôi chỉ thấy sống lưng bất chợt lạnh toát.
Bên trong không hề có ai?!!!
Trái tim tôi như nhảy dựng. Thằng bé cứ như vậy bốc hơi khỏi thế gian sao?
Hơi lạnh thậm chí còn bốc lên từ từng lỗ chân lông của tôi. Tôi tìm lần lượt khắp các gian phòng nhưng đều không thể tìm thấy được đứa bé trai kia.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trên giường trong phòng ngủ nhỏ vẫn còn đặt cuốn truyện vừa rồi. Nó nằm ở vị trí vô cùng dễ thấy, mà tôi nhớ rõ ràng là lúc nãy bản thân đã cất nó vào trong hộc tủ.
Tủ quần áo cạnh giường chỉ cao hơn 1m. Lúc trước tôi có tiện tay đặt lên đó, chắc chắn không đủ chỗ cho thằng bé trốn.
Có người đã vào phòng ngủ nhỏ này?
Có phải chính là hung thủ đã gi.ế.t c.h.ế.t gã đàn ông kia không?
Trái tim tôi không ngừng cuồng loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/suyt-dung-len-tieng/chuong-7.html.]
Tôi đi tới bên giường cầm cuốn sách truyện kia lên nhưng trong lòng lại lập tức trầm xuống. Cuốn truyện này không những dày mà còn nặng hơn so với những cuốn sách bình thường. Lần đầu cầm lên tôi đã cảm thấy nghi hoặc nhưng vì bị nội dung trong đó làm cho hoảng sợ nên mới quên mất luôn chi tiết này.
Trên bìa sách không đăng bất kỳ thông tin nào về nhà xuất bản. Tôi tiện tay lật vài trang…
Bỗng nhiên tôi phát hiện, cuốn truyện ở trên tay mình xác thật có chút nóng. Tôi bèn dùng mu bàn tay ép sát vào bìa sách. Nó thế mà lại còn nóng hơn cả nhiệt độ trên bàn tay tôi!
Tôi nghi ngờ mở ra bìa sách, bên trong thế mà lại cất giấu một tấm sưởi cảm biến thông minh.
Tôi nặng nhọc thở hắt ra, tim như rơi xuống mặt đất. Đột nhiên, tôi nhớ đến tấm tranh minh hoạ biết biến hóa trong "Chuyện cũ của Đậu Đậu" kia bèn lại lật sách tới đó. Lúc này, bên trong trang sách minh hoạ vẫn là một bên sườn mặt của cả ba người. Lục Cẩn giơ búa còn tôi và Đậu Đậu thì ngồi co quắp nép trong góc khuất.
Tôi đặt tấm sưởi cảm biến thông minh lên tranh minh hoạ. Vài giây sau, nó quả nhiên đã biến đổi. Gương mặt của tôi và Lục Cẩn cùng Đậu Đậu đều đồng loạt quay qua, nhìn trừng trừng ra ngoài trang sách.
Hoá ra tất cả đều là do sau lưng có người giở trò!!!
Lòng tôi cũng trấn định lại. Tôi đi tới cửa phòng ngủ nhỏ, ngồi xổm xuống quan sát kĩ vũng m.áu kia.
M.áu không có mùi tanh!
Tôi quệt ngón tay đưa tới mũi ngửi thử. m.áu này thế mà còn có chút vị ngọt, là…
Tâm trạng của tôi cũng thoáng buông lỏng.
Tôi bước đến phòng khách, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nhưng bên ngoài chỉ là một mảng tối tăm đen kịt, chẳng thấy được điều gì.