Suỵt, đừng lên tiếng! - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-04-30 19:31:23
Lượt xem: 743
"Sao em biết được? Mà không phải là do anh gửi cho em sao?" Tôi cố hết sức giữ bình tĩnh, còn giả vờ như đang tức giận.
"Con đ* này! Mày còn dám mạnh mồm nữa hả?" Gã đột nhiên trở nên hung hăng, tát thật mạnh vào mặt tôi.
Tôi đau đớn ôm mặt, khó tin nhìn người đàn ông đang ở ngay trước mắt.
Hắn đóng vai của Lục Cẩn, ăn mặc giống y như đúc với chồng tôi, còn ngủ ở ngay bên cạnh tôi nữa… nhưng tuyệt đối lại không phải là Lục Cẩn!
Con đ* à?
Lục Cẩn tuyệt đối sẽ không mắng tôi như thế!
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Lục Cẩn là bạn từ thời đại học của tôi, kiên trì theo đuổi tôi suốt bốn năm mới nhận được cái gật đầu đồng ý gả cho anh ấy của tôi. Lục Cẩn nâng tôi như nâng trứng, cho dù đã kết hôn thì vẫn luôn nhún nhường tôi.
Sau khi cưới, Lục Cẩn lập nghiệp kiếm tiền, mở một chuỗi các siêu thị còn tôi thì ung dung an nhàn làm một bà chủ. Cuộc sống trôi qua vô cùng mỹ mãn, chúng tôi còn có một cậu con trai đáng yêu tên là Đậu Đậu!
Hôm nay là ngày kỷ niệm năm năm kết hôn của tôi và Lục Cẩn. Sau khi đón Đậu Đậu từ nhà trẻ trở về, tôi liền tự tay nấu một bàn thức ăn lớn, tỉ mỉ trang điểm thật xinh đẹp… Nhưng nào ngờ chỉ nhận được một cuộc điện thoại báo phải tăng ca xã giao của Lục Cẩn.
Sau khi giận dỗi cúp điện thoại, tôi cũng không còn tâm trạng để ăn cơm bèn leo lên giường đi ngủ sớm. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi thoáng có cảm giác như Lục Cẩn đã trở về, còn vén chăn nằm xuống bên cạnh tôi. Bởi vì vẫn còn giận chồng bỏ mình đi tăng ca nên tôi không thèm quay đầu qua nhìn.
Mà vào giờ phút này tôi mới biết, có lẽ ngay từ đầu… người nằm bên cạnh tôi đã là một kẻ xa lạ nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/suyt-dung-len-tieng/chuong-2.html.]
Gã thở hổn hển, sau đó tiếp tục nhìn vào điện thoại của tôi, giống như cái tát vừa rồi đánh vẫn còn chưa đã ghiền.
Đậu Đậu!
Tôi đột nhiên nhớ tới con trai mình. Bởi vì mọi chuyện ập đến quá đột nhiên nên nhất thời tôi cũng quên mất thằng bé. Nó vẫn còn đang ngủ ở phòng nhỏ kế bên.
Xuất phát từ bản năng của người làm mẹ nên ngay lúc đó, nỗi lo lắng đã đè bẹp tất cả sợ hãi của tôi. Tôi không lo nghĩ được nhiều liền vội vàng bật dậy, bước nhanh đẩy cửa phòng ngủ nhỏ kế bên...
Đậu Đậu vẫn còn đang ngủ ngoan trên giường khiến lòng tôi cũng vững chãi hơn nhiều. Tôi chạy tới gần muốn ôm lấy thằng bé nhưng khi lật chăn ra thì bỗng nhiên triệt để lạnh buốt cả đáy lòng.
Đứa bé này không phải là Đậu Đậu!!!
Tuy nó mặc đồ ngủ giống như của Đậu Đậu nhưng trông dáng vẻ lại hoàn toàn khác hẳn.
"Mày là ai? Con trai của tao đâu?" Tôi hét vào mặt nó.
Nỗi lo lắng đã chôn vùi tất cả, tôi hoàn toàn quên mất đi nội dung cảnh báo ở trong tin nhắn.
Có thể là vì bị bộ dáng của tôi dọa sợ nên thằng bé lập tức khóc òa lên. Tiếng khóc nhanh chóng thu hút gã đàn ông ở bên phòng ngủ lớn qua…
Gã đá mạnh vào hông tôi. Đau đớn ập tới nháy mắt cuốn lấy toàn thân khiến tôi vô thức liền quỳ rạp xuống đất. Tiếp đến là hai cái tát vào mặt...