Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sương Rêu - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:22:37
Lượt xem: 2,432

Liễu Thai chọn đúng ngày Liễu Thừa Sơn nghỉ tắm gội, treo một dải lụa trắng lên xà nhà, định tự vẫn.

Xuân Hiểu lanh lợi, vừa chạy khắp sân vừa kêu lớn: "Không xong rồi! Không xong rồi! Tam cô nương treo cổ tự tử rồi!"

Liễu Thừa Sơn đang nghỉ ngơi ở phòng Dương di nương, hai nơi ở gần nhau, nghe thấy tiếng kêu la, ông ta vội vàng mặc quần áo đi ra, quát lớn: "La hét cái gì? Im miệng!"

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Liễu Thai được cứu xuống, Liễu Thừa Sơn ngồi ở hoa sảnh, bên cạnh là Chu thị. Hỏi rõ nguyên do, Liễu Thừa Sơn giận tím mặt.

“Chỉ vì chuyện này mà đòi sống đòi chết? Việc hôn nhân đại sự xưa nay đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, ngươi là con gái lại vì chuyện này mà làm cho gia đình gà chó không yên, còn biết liêm sỉ hay không!

"Còn bà nữa! Là chủ mẫu trong nhà, nắm giữ việc quản gia, không quản được con gái thì thôi, lại còn thiển cận! Chu Thao đánh c.h.ế.t vợ, liên lụy đến thanh danh của cha hắn, nhà họ Chu thậm chí còn muốn đày hắn đi miền Nam mà bà lại muốn bám vào đó! Thật sự là chê ta làm Ngự sử trung thừa quá thuận lợi, muốn tìm cho ta chút chuyện dơ bẩn đúng không!"

Ngự sử là quan văn thanh liêm, coi trọng thanh danh nhất.

Liễu Thừa Sơn mắng xong, lại nói: "Về sau chuyện trong nhà, bà không được tự ý quyết định, phải bẩm báo với mẹ ta một tiếng rồi mới tính tiếp."

"Còn ngươi." Liễu Thừa Sơn nhìn con gái đang quỳ trên mặt đất: “Thân thể tóc tai là do cha mẹ ban cho, ngươi làm việc lại theo ý mình, có từng nghĩ cho cha và ca ca, tỷ tỷ trong nhà chưa? Nếu hôm nay ngươi c.h.ế.t ở đây, chúng ta còn mặt mũi nào nữa? Đồ bất trung bất hiếu, hôm nay phải đến từ đường quỳ cho ta."

Mắng xong phạt xong, vẫn chưa hả giận, ông ta lại nói: "Không có lệnh của ta, ai cũng không được phép thả nó ra!"

Chu thị bị tước đoạt quyền quản gia, mất hết mặt mũi. Khi gặp gỡ các phu nhân khác trong kinh thành, bà ta mượn lời người hầu bên cạnh, nói Liễu Thai mới mười bốn tuổi mà đã như yêu quái ngàn năm, tính toán không sót một việc, khiến bà ta là chủ mẫu hiền lành phúc hậu đã ngoài bốn mươi tuổi phải chịu thiệt thòi lớn.

Từ đó, danh tiếng Liễu Thai tâm cơ thâm trầm lan truyền ra ngoài, trong kinh thành không ai không biết, ngoại trừ bản thân Liễu Thai.

Bởi vì nàng đã ở từ đường quỳ suốt ba năm.

Ba năm nay, Liễu Thừa Sơn dường như đã quên mất nàng, ngay cả dịp lễ tết cũng không cho phép nàng về nhà.

Liễu Thai không chỉ một lần nghĩ, rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì, lại khiến cha ruột của nàng hận nàng đến vậy.

Nhưng nhìn bài vị tổ tiên, ngày đêm tụng kinh, nàng không những không nghĩ thông suốt, mà ngọn lửa vô danh trong lòng còn càng cháy càng mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/suong-reu/chuong-2.html.]

Liễu Nghi tuy là trưởng tỷ, nhưng chỉ lớn hơn nàng chưa đầy một tuổi, gần đây đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ. Liễu Thừa Sơn một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, hôn sự của con cái đều do ông ta đích thân hỏi han.

Điều này cũng có nghĩa là một khi đã quyết định, sẽ không còn chỗ để thương lượng.

Hôm nay, Liễu Nghi đích thân mang giỏ thức ăn đến đưa cơm cho Liễu Thai.

Liễu Thai hỏi: "Tỷ tỷ bận rộn như vậy còn cố ý đến đây, chẳng lẽ hôn sự kia không tốt?"

Liễu Nghi gật đầu: "Người mà ta sắp gả cho, tuy là công tử của thế gia đại tộc, nhưng lại nổi tiếng là bất tài vô dụng. Ta thấy hắn chỉ là không đánh người, còn những mặt khác e rằng cũng chẳng khác gì Chu Thao."

Liễu Thai "phì" một tiếng: "Hạnh phúc của chúng ta, ông ấy có bao giờ để tâm đâu?"

Liễu Thai bướng bỉnh, đến nay vẫn không chịu gọi Liễu Thừa Sơn một tiếng cha.

"Trước mặt tổ tông, muội bớt nói vài câu đi."

"Muội muốn nói trước mặt họ." Liễu Thai gục đầu lên đầu gối của trưởng tỷ, đau lòng ôm lấy eo nàng: "Đại tỷ, muội không nỡ xa tỷ."

Liễu Nghi điểm nhẹ lên trán nàng: "Không nỡ xa ta, hay là không nỡ xa đồ ăn ngon này?"

Có hai vị tỷ tỷ chăm sóc, những năm gần đây Liễu Thai sống cũng không đến nỗi khó khăn.

"Hôn sự của nhị muội muội cũng đang bàn bạc rồi, chúng ta đều gả đi, ai sẽ chăm sóc muội? Muội đừng cứng đầu nữa, ngoan ngoãn nhận lỗi với cha, để người thương xót muội, tìm cho muội một người tốt."

"Đại tỷ tỷ nói ra lời này e rằng chính tỷ cũng không tin, tỷ thông minh hiếu thuận như vậy, ông ấy có thương xót tỷ đâu?"

"Muội à, tuổi còn trẻ mà đã nhìn thấu lòng người, không phải là chuyện tốt. Đời người mà, luôn phải đ.â.m đầu vào tường mới hiểu ra, thời gian mới dễ dàng trôi qua. Phải biết rằng tình sâu không thọ, trí tuệ tuyệt đỉnh thì đau khổ, mọi việc cứ hồ đồ một chút mới tốt."

Liễu Nghi sợ Liễu Thai suy nghĩ nhiều quá sẽ yểu mệnh, Liễu Thai lại cảm thấy Liễu Nghi mới là người đã nhìn thấu tất cả mà vẫn cố gắng sống tiếp.

Hai chị em nương tựa nhau trong từ đường, gió xuân phất phơ.

Đáng lẽ là mùa tràn đầy sức sống, lại vô cớ khiến người ta cảm thấy tiêu điều.

Loading...