Sương Hoa - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-11-17 00:21:49
Lượt xem: 5,110
A Tự tuy chẳng biết sự đời, nhưng lại nhạy cảm nhận ra điều khác biệt giữa ta và Trọng Hằng, vừa thấy hắn là lập tức khó chịu.
Ta dỗ dành A Tự, lấy từ trong nồi một chiếc bánh ú, đưa cho Trọng Hằng.
“Đây là bánh nhân táo mật, cũng rất ngon.”
Hắn im lặng hồi lâu, khẽ thở dài, nhận lấy chiếc bánh: “Ta hiểu rồi.”
Nhìn ta lần cuối, hắn nở nụ cười của một vị chưởng quỹ: “Chúc hai người làm ăn phát đạt, bên nhau dài lâu, bền vững.”
Trọng Hằng quay người rời đi, từng bước chân thoáng chốc có vẻ loạng choạng.
Sau đó, chúng ta chuyển đến một căn nhà ba gian có ba lối vào, vô cùng rộng rãi.
Trong sân có một mảnh đất lớn, mẹ chồng nói muốn làm vườn rau.
Ngày dọn vào nhà mới, mấy muội muội đến chơi, hai mắt sáng rực lên.
Đào Hoa thẳng thắn hỏi: “Tỷ tỷ, rốt cuộc nhà tỷ có bao nhiêu bạc vậy? Sao có thể mua được căn nhà lớn thế này? Hỏi nhị tỷ, nhị tỷ lại chẳng chịu nói.”
Hạnh Hoa, người nắm giữ sổ sách của ta, tính nàng vốn cẩn trọng, dù là với muội muội ruột cũng không dễ dàng tiết lộ.
Đó cũng là lý do ta muốn nàng làm sổ sách.
Phu quân Hạnh Hoa đã giúp gia đình ta làm không ít đồ gỗ, Hạnh Hoa đương nhiên hiểu rõ gia cảnh của ta.
Nhưng khi dắt con trai đi quanh sân, nàng vẫn không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
Nhìn bụng bầu của ta, Hạnh Hoa nói: “Đại tỷ, đứa trẻ này chọn đầu thai vào nhà tỷ đúng là có phúc.”
Tiểu muội Mai Hoa giờ đã gần mười tuổi, lại bày trò cũ: “Muội không đi đâu hết, tỷ ơi, muội muốn ở đây! Sau này muội sẽ chăm sóc đứa trẻ giúp tỷ, đưa nó đi chơi. Chân tay muội nhanh nhẹn, đến lúc tỷ sinh, muội sẽ đi mời đại phu ngay! Cầu xin tỷ, muội muốn ở đây.”
Ta mỉm cười: “Phòng phía đông là của muội, phòng phía tây là của Đào Hoa.”
“Đại tỷ, muội… muội cũng có phòng riêng sao? Sau này muội sẽ giặt tã, giặt đồ cho bé, đảm bảo tỷ không phải động tay vào!”
Đào Hoa vui mừng nhảy cẫng lên, hai muội muội liền chạy ngay đi xem phòng mình.
Trong nhà người ít, mà mang thai hay sinh nở lại đâu thể thiếu người chăm sóc?
Chỉ khi cả gia đình hòa thuận bên nhau, cuộc sống mới ngày càng tốt đẹp hơn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ngày ta lâm bồn, Triệu Tự sợ đến hồn bay phách lạc, nếu không có người giữ lại thì chắc đã nhảy qua cửa sổ xông vào rồi.
Đến khi ta ở cữ, hắn muốn bế con.
Trong nhà người qua kẻ lại, không ai dám để hắn bế, hắn tủi thân mà khóc rấm rứt.
Ta có một cô con gái vô cùng lanh lợi, gọi là Thanh Thanh.
Ba phần giống ta, bảy phần giống phụ thân nó.
Con bé mặc váy do thợ từ Biện Kinh may, đẹp tựa tiên nữ.
Khi còn nhỏ, A Tự thường ôm nó không nỡ buông tay.
Lớn lên, hai cha con lại thích cùng nhau lên núi hoặc xuống biển rong chơi.
Có người hỏi Thanh Thanh thích ai hơn, phụ thân hay mẫu thân, đôi mắt đẹp đẽ của con bé khẽ xoay một vòng.
Liếc thấy A Tự đứng trước mặt, nôn nao chờ câu trả lời của nó.
Thế là con bé nhảy lên ôm cổ hắn, hôn nhẹ một cái lên má.
“Con vĩnh viễn đứng về phe của phụ thân, phụ thân nói xem, có phải người thích mẫu thân nhất không?”
A Tự ôm con, mãn nguyện gật đầu: “Ta thích nương tử nhất.”
“Vậy con đương nhiên cũng giống phụ thân! Thích mẫu thân nhất!”
Nhìn hai cha con cười, đôi má lúm đồng tiền hệt như nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/suong-hoa/chuong-9.html.]
Ban ngày Thanh Thanh ở quán ăn cùng chúng ta, thường lén ăn những món người lớn không cho ăn.
Có lần con bé ăn phải thịt cừu xiên cay xé lưỡi.
Nước mắt gần như chực trào, liền ra lệnh cho A Tự: “Nước—nước—”
A Tự vội đưa ly trà nóng hổi đến miệng nó, nhưng nó thấy nóng quá không dám uống.
Chỉ đành há miệng, thè lưỡi đứng ở cửa, miệng phát ra tiếng “ha, ha”.
A Tự hỏi con bé đang làm gì.
“Con uống chút gió mát Tây Bắc.”
Hai b.í.m tóc nhỏ của Thanh Thanh bay theo gió.
Nghe vậy, A Tự cũng há miệng ra, một lớn một nhỏ đứng trước quầy trà như hai linh thú.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến nhiều người qua đường chú ý.
Người đến mua trà nhìn hai cha con đầy thắc mắc: “Hai cha con đang làm gì thế?”
Cha con hắn tính cách hồn nhiên như nhau, thường làm những chuyện ngô nghê kỳ lạ khiến người ta không khỏi bật cười.
A Tự định trả lời thì Thanh Thanh đã nhanh nhảu đáp trước.
Con bé nở nụ cười ranh mãnh, mắt khẽ xoay tròn.
Con bé vui vẻ nói với khách: “Quán chúng con mới có món thịt cừu xiên cay cay ngon lắm đó ạ, ăn xong uống một tách trà là hết ý, các đại thúc, đại thẩm có muốn thử không?”
“Haha, tiểu nha đầu này thật là khéo mồm khéo miệng.”
“Giống hệt mẫu thân nó, thật biết buôn bán.”
Thanh Thanh kéo tay A Tự, dẫn khách vào quán mua thịt xiên.
“Thế ta đố hai người, đâu là thịt cừu xiên, đâu là thịt bò xiên?”
Có thực khách cố ý ra câu đố làm khó cha con A Tự.
Ta cũng chẳng giúp đỡ, chỉ mỉm cười nhìn hai cha con.
A Tự lúng túng, liền nhìn con gái cầu cứu.
Thanh Thanh dù tuổi còn nhỏ, làm sao phân biệt được điều đó.
Con bé không muốn để người khác xem thường, đong đưa cái đầu nói: “Cạnh thịt cừu xiên là thịt bò xiên, cạnh thịt bò xiên là thịt cừu xiên.”
Mọi người nghe lời ngây ngô của trẻ thơ liền bật cười, vừa cười vừa mua thêm thịt xiên về nhà, không quên khen con gái ta thông minh.
Ta cũng mỉm cười, con bé này, thật đúng là biết cách nói chuyện vô thưởng vô phạt.
Nghe thấy mọi người khen Thanh Thanh, A Tự như được rót mật vào lòng, ôm con vào lòng, tự hào ngẩng cao đầu.
Chơi mệt rồi, Thanh Thanh ngủ thiếp đi dưới mái che.
Ta thấy A Tự chắn nắng chiều cho con, nhẹ nhàng quạt bằng chiếc quạt lá.
Làn gió ấm áp lướt trên khuôn mặt con bé, như bàn tay dịu dàng nâng niu.
Ta chợt nhớ lại lần cả gia đình đi hội chùa tháng trước.
Thanh Thanh hỏi tại sao trong chùa lại có tượng Phật cau mày giận dữ, cũng có tượng khẽ chau mày, vẻ hiền từ.
Tiểu hòa thượng chắp tay đáp:
“Kim cang trợn mắt là để hàng yêu trừ ma; Bồ Tát cúi đầu là để phổ độ chúng sinh.”
Từ bi là mang đến niềm vui, thương xót là giúp con người thoát khổ.
Ta nghĩ, Bồ Tát chắc hẳn không đành lòng nhìn chúng sinh chịu khổ.
Vậy nên để chúng ta – những kẻ như những con kiến nhỏ bé – gặp được nhau, cùng nhau hưởng niềm vui của cõi trần.