Sủng Em Vô Độ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-30 16:44:42
Lượt xem: 12
Sau khi Hoắc Tùy Châu nói những lời này, nhân viên cửa hàng cảm thấy mình dường như hiểu được điều gì đó, nhưng lại không hoàn toàn hiểu hết.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của khách hàng, nhân viên bán hàng cũng không thể hỏi thêm câu nào nữa, nhưng anh ta có thể chắc chắn rằng cửa hàng của họ sẽ không mất đi vị khách hàng lớn như Hoắc Tùy Châu nên thái độ nhiệt tình hơn trước rất nhiều.
Nhan Dụ không nghĩ nhiều về điều đó. Hoắc Tùy Châu có thể nói đại loại như "cho dù cha mẹ có ly hôn thì con cái cũng phải thay nhau chăm sóc." Thân phận của cô là "mẹ của Trà Ô Long" chứ không phải gì khác.
Tuy nhiên, Nhan Dụ đoán rằng sẽ có rất nhiều cô gái muốn làm mẹ của Trà Ô Long. Rốt cuộc, Hoắc Tuỳ Châu rất nổi tiếng, và cô bé bên cạnh đưa chú chó Schnauzer đi làm đẹp cũng đã nhìn anh nhiều lần.
Sau khi nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu một số cây leo trèo cho mèo đa chức năng, Nhan Dụ đã chọn một chiếc có kích thước vừa phải và phù hợp với phong cách của căn hộ cô đang ở, cô sẵn sàng mua nó.
Thấy cô đã xem xét kỹ một trong số chúng, Hoắc Tùy Châu hỏi cô: "Em chọn cái này à?"
"Ừ, em nghĩ cái này khá ổn," Nhan Dụ gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng, “Cây leo trèo chịu lực có vấn đề gì không?”
Nhân viên bán hàng liền nói: “Không sao, cây leo trèo cô chọn sẽ không bị sập dù người lớn có cân nặng bình thường trèo lên."
"Vậy lấy cái này đi," Nhan Dụ mỉm cười với nhân viên bán hàng, "Xin hãy giúp tôi lấy một cái mới."
"Được, không vấn đề gì." Nhân viên bán hàng đồng ý ngay lập tức.
Thấy người bán hàng chuẩn bị rời đi, Hoắc Tùy Châu ngăn anh ta lại: "Đợi một chút, chúng tôi xem xong nhà cho mèo rồi hẵng đi lấy."
"Vâng, anh Hoắc."
Nhan Dụ đang chọn một cái ổ cho mèo, cô đã nhanh chóng lựa chọn và phát hiện ra một cái gối nằm có hình lọ mật ong, bên dưới có một chiếc đệm màu vàng, trông giống như hình dạng mật ong chảy ra. Cô nhéo chiếc đệm mềm quay sang hỏi Hoắc Tùy Châu: "Anh có muốn mua cái này không? Dễ thương quá."
Hoắc Tuỳ Châu tỏ ra một biểu tình một lời khó nói hết: "Đừng."
"Tại sao?" Nhan Dụ không biết tại sao, "Không đáng yêu sao?"
"Đáng yêu, anh đã mua nó rồi, nhưng," Hoắc Tuỳ Châu chỉ vào miệng lọ mật ong. Anh đưa tay ra, sau đó dang hai tay ra xa hơn, "Trà Ô Long đã to như vậy, chỉ có đầu của nó mới lọt vào được."
Nghe Hoắc Tùy Châu nói, Nhan Dụ đành phải miễn cưỡng từ bỏ ổ mèo hũ mật ong và chọn cái khác.
Cuối cùng, Nhan Dụ đã chọn một tổ mèo hình quả xoài, trông giống như một chiếc thuyền.
Hai người mua nhiều đồ nên nhân viên bảo họ ngồi đợi trong khi anh ta vào kho bên trong lấy đồ.
Nhan Dụ vẫn đang nghĩ về tổ mèo hũ mật ong và luôn cảm thấy Trà Ô Long ngủ trong đó sẽ rất dễ thương. Cô không khỏi thở dài khi nghe Hoắc Tùy Châu hỏi: "Còn nghĩ đến cái ổ mèo đó à?"
"Ừ." Nhan Dụ không giấu diếm, "Đáng tiếc Trà Ô Long không thể dùng được."
Nghĩ đến trước đây Trà Ô Long ngủ trên giường, ghế sofa, thảm, nhưng tần suất dùng nhà cho mèo ít được sử dụng nhất, Nhan Dụ lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc này, điện thoại của cô rung lên, cô nhấc máy xem thì thấy Hoắc Tùy Châu đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat.
Nhan Dụ ngẩng đầu lên, bối rối hỏi: "Tại sao anh lại gửi tin nhắn WeChat cho em?"
Hoắc Tùy Châu chậm rãi nói: "Nhìn xem."
Nhan Dụ không biết tại sao, nhưng vẫn nhấn vào xem theo những gì Hoắc Tuỳ Châu nói, cô nhấp vào WeChat. Anh gửi một bức ảnh tới, vừa mở ra nhìn liền không khỏi cười lớn.
Trong ảnh là tổ mèo lọ mật ong mà cô vừa yêu. Đầu của Trà Ô Long lọt vào trong lọ nhưng phần m.ô.n.g của nó bị mắc kẹt, có thể thấy hai chân sau và đuôi của nó đang cố gắng hết sức nhưng không vào được.
Nhìn thấy Nhan Dụ cười, Hoắc Tùy Châu thở phào nhẹ nhõm, hỏi lại cô: "Buồn cười không?"
"Anh thật tệ," Nhan Dụ nghiêm túc nói, "Chụp xấu Trà Ô Long như vậy, có phải anh muốn người khác cười nhạo nó hay không? "
"Không," Hoắc Tuỳ Châu ngước lên nhìn cô, "Làm sao anh có thể cho người khác xem ảnh của con trai mình? "
Đôi mắt đen và sáng của Hoắc Tuỳ Châu, có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt anh, Nhan Dụ không khỏi nín thở. Nhớ tới anh vừa nói cô “không phải người khác”, tim Nhan Dụ đập loạn xạ.
Cô nhanh chóng quay mặt đi, hơi cúi đầu: "Tốt rồi, người khác sẽ không nhìn thấy, Trà Ô Long của chúng ta sẽ không bị mất mặt."
Cô nói: "Trà Ô Long của chúng ta." Câu nói này khiến Hoắc Tùy Châu có chút vui mừng.
Nhan Dụ cúi đầu xuống, không nhìn thấy khóe môi Hoắc Tùy Châu hơi cong lên.
Trong khi chờ đợi, nhân viên bán hàng mang đồ uống ra cho hai người. Nhan Dụ vừa cầm ly nước trái cây lên nhấp một ngụm, hai nhân viên mỗi người đẩy một chiếc xe đẩy mang tới tất cả những món cô và Hoắc Tùy Châu vừa chọn.
"Nhiều như vậy sao?" Nhan Dụ sửng sốt một chút, "Tôi mua hết những thứ này à?"
Nhân viên bán hàng gật đầu: "Đúng vậy, cô Nhan, những thứ này vừa rồi là của cô và anh Hoắc lựa chọn."
Nhan Dụ không thể không liếc nhìn Hoắc Tuỳ Châu.
Chẳng trách nhân viên bán hàng nói anh tới đây là để “nhập hàng”. Đây không phải là nhập hàng thì là gì? Nó hoàn toàn đủ cho anh quay về mở một cửa hàng thú cưng.
Hoắc Tuỳ Châu không coi trọng lắm: "Ừ, chỉ có vậy thôi." Anh lấy thẻ ra thanh toán với nhân viên bán hàng, nhưng lại bị Nhan Dụ giữ lại.
Đầu ngón tay mềm mại có chút mát lạnh của Nhan Dụ chạm vào mu bàn tay của Hoắc Tùy Châu, thấy anh đang nhìn về phía mình, Nhan Dụ vô thức thu tay lại, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: "Em sẽ trả tiền cho những thứ này."
Đưa tấm thẻ trong tay cho Nhan Dụ, Hoắc Tùy Châu hào phóng nói: "Được, em trả tiền."
Nhan Dụ dở khóc dở cười: "Em cầm thẻ của anh đi thanh toán. Như vậy còn coi là em trả tiền sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/sung-em-vo-do/chuong-8.html.]
“Đây là thẻ thành viên, dùng để tích điểm mua sắm,” Hoắc Tuỳ Châu thản nhiên nói, “Em nhìn kỹ xem.”
Nhan Dụ cầm lấy thẻ và nhìn vào nó. Nó thực sự là một thẻ thành viên. Cô hơi tò mò hỏi: "Điểm dùng để làm gì?"
Nhân viên bán hàng cười trả lời: "Điểm có thể đổi quà."
Nhan Dụ không khỏi thắc mắc: "Hoắc tổng còn cần dùng điểm để đổi quà sao?” Có loại quà gì mà Hoắc Tùy Châu không mua nổi?
Hoắc Tuỳ Châu không khỏi cau mày khi nghe thấy từ "Hoắc tổng".
Nhân viên bán hàng nhanh chóng giải thích: "Đó là quà tự làm trong cửa hàng của chúng tôi và chỉ có thể đổi bằng điểm."
Hoắc Tuỳ Châu thản nhiên nói thêm: "Trà Ô Long còn rất thích."
"Thì ra là như vậy." Nhan Dụ đưa danh thiếp của Hoắc Tùy Châu cho nhân viên lễ tân, đoán rằng có thể đổi lấy một lon đồ ăn đặc biệt ngon, nên Trà Ô Long có lẽ sẽ thích.
Sau khi mua những thứ này, mong muốn được nhìn thấy Trà Ô Long của Nhan Dụ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn. Cô thậm chí còn nghĩ rằng nếu buổi chiều Hoắc Tùy Châu có thời gian, cô có thể đi đón Trà Ô Long với anh.
Ngay khi Nhan Dụ đang suy nghĩ điều gì đó, nhân viên lễ tân đã trả lại thẻ cho cô và nói với cô rằng số tiền tiêu thụ này đã được trừ vào số dư tài khoản.
"Cái gì?" Nhan Dụ sửng sốt một chút, lập tức quay sang hỏi Hoắc Tuỳ Châu, "Không phải anh nói với em đây là thẻ thành viên sao? Tại sao lại bị trừ phí?"
Hoắc Tuỳ Châu nhún vai: “Tôi nói là thẻ thành viên, nhưng tôi không nói là không nạp được.” Anh hỏi lễ tân: “Tại sao lại trừ tiền tự động?”
Nhân viên bán hàng giải thích: “Bởi vì trước đây anh Hoắc đã thiết lập tính năng trừ điểm tự động để thuận tiện nên hệ thống của chúng tôi sẽ trừ tiền trực tiếp khi tính điểm cho anh.”
"Ồ, tôi quên mất." Hoắc Tùy Châu thực sự không quan tâm lắm đến chuyện nhỏ nhặt như vậy, "Trừ thì trừ thôi."
Nhan Dụ hỏi nhân viên bán hàng, "Tôi có thể trả lại không?" Hoắc Tùy Châu đã đãi cô một bữa tối vừa rồi nên cô không muốn yêu cầu anh ấy trả tiền cho những thứ cô mua cho Trà Ô Long nữa.
Hoắc Tùy Châu dùng giọng lạnh lùng nhắc nhở Nhan Dụ: "Anh còn phải về công ty."
Nhan Dụ hiểu rõ, đây là muốn cô đừng lãng phí thời gian của anh. Dù sao cô cũng không đề cập đến vấn đề này nữa. Việc đưa tiền cho Hoắc Tùy Châu cũng không phải là không thể.
Cô nói chuyện với nhân viên bán hàng và trả lại thẻ thành viên cho Hoắc Tùy Châu: "Chúng tôi đã mua sắm xong. Nếu anh còn việc gì thì cứ tiếp tục."
Sau khi Hoắc Tùy Châu nhận thẻ, anh không trả lời cô mà nói với nhân viên bán hàng: "Chuyển đồ lên xe của tôi."
Sau đó, anh mới quay về phía Nhan Dụ, thong thả ung dung nói: "Cửa hàng của họ không có dịch vụ giao hàng."
Nhân viên cửa hàng đã ở bên ngoài dọn đồ, Nhan Dụ đi theo Hoắc Tuỳ Châu ra ngoài, lúc sau mới duỗi tay kéo anh lại: “Anh không phải còn muốn quay lại công ty sao? Không cần đưa em về, em gọi xe là được rồi.”
Hoắc Tuỳ Châu có vẻ nghiêm túc: “Anh chỉ đi kiểm tra môi trường sống của Trà Ô Long và gửi những thứ nó cần qua đó, em chỉ là thuận tiện."
Nhan Dụ muốn nói lại thôi, Hoắc Tuỳ Châu nhìn cô chằm chằm vài giây rồi hỏi: "Sao thế, anh đi không tiện à?"
"Không," Nhan Dụ lắc đầu, "Em chỉ là nghĩ rằng sẽ gây phiền toái cho anh."
Nếu có thể, Nhan Dụ thực sự không muốn làm phiền Hoắc Tùy Châu, nhưng anh ấy rất thích Trà Ô Long nên những việc này đều phải tự mình làm.
Hắn, hẳn là…….không phải dùng Trà Ô Long làm cớ đi?
Trong đầu hiện lên một ý nghĩ kỳ quái, Nhan Dụ không khỏi liếc nhìn Hoắc Tùy Châu. Nhưng anh tỏ ra ngay thẳng và hào phóng khi nhận được ánh mắt dò hỏi của cô, anh hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Nhan Dụ quay mặt đi, cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Khi họ đang nghĩ ngợi, nhân viên cửa hàng thú cưng mang theo một chiếc xe đẩy trống quay lại, bước tới gần họ và nói: "Anh Hoắc, cô Nhan, đồ đạc đã được đưa lên xe của anh rồi."
Hoắc Tùy Châu khẽ gật đầu, Nhan Dụ nói: "Xin lỗi đã làm phiền mọi người," rồi đi theo Hoắc Tùy Châu lên xe.
Vẫn ngồi ở ghế phụ.
"Em chỉ đường đi."
"Được."
Nhan Dụ bật định vị trên điện thoại di động của mình, sau khi Hoắc Tuỳ Châu lái xe ra ngoài, cô nói: "Em sẽ chuyển tiền cho anh, qua WeChat có ổn không?”
Hoắc Tùy Châu nhanh chóng liếc nhìn cô: "Tiền nào?"
Nhan Dụ kiên nhẫn giải thích: "Vừa rồi ở cửa hàng thú cưng mua đồ cho mèo, đó là em mua, không thể để anh trả tiền được."
"Anh đồng ý khi nào?" Đèn đỏ ở ngã tư phía trước bật sáng, Hoắc Tùy Châu đạp phanh lại, "Anh chỉ nói muốn mua chứ không nói muốn em mua nó."
Nhan Dụ cố gắng suy nghĩ về điều này, nhưng cô không nhớ liệu Hoắc Tùy Châu có thực sự bảo cô mua nó hay không. Nhưng bất kể có nói hay không, Nhan Dụ cảm thấy mình nên tự trả tiền.
Cô vừa định nói thì Hoắc Tùy Châu đã dẫn đầu.
"Lần sau đi, lần sau cho em mua nhé."
Tác giả có lời muốn nói:
Dụ Dụ: Ừm... cảm giác như đứa bé xấu tính đã trở nên ích kỷ hơn sau khi trở thành tổng tài.
Tiểu Hoắc: Ảo giắc, chắc chắn là ảo giác! !