SỰ TRẢ THÙ NGỌT NGÀO - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-07 14:46:49
Lượt xem: 451
Nhiều đồng nghiệp không quen biết thậm chí còn đến trêu chọc tôi và hỏi tôi làm sao có thể quen được với CEO.
Tôi chặn lại tất cả mà tập trung vào công việc trước mắt.
Mãi đến trưa tôi mới đứng dậy, đi ra thang máy bên ngoài.
Toàn bộ tòa nhà này đều thuộc quản lý của Phó gia, với tư cách là chủ tịch, văn phòng của Phó Ôn Từ nằm ở tầng cao nhất.
Tôi tận dụng thời gian rảnh vào buổi sáng để hỏi anh ấy có muốn ăn cơm cùng nhau không, Phó Ôn Từ trả lời "được" sau vài giây.
Nửa giờ sau, địa chỉ nhà hàng được gửi tới, nghĩa là chúng tôi ra ngoài ăn.
Kết quả là vừa vào thang máy, cửa vừa mở tôi đã nhìn thấy Phó Ôn Từ lạnh như băng.
Quay lưng về phía tôi, Triều Lê Lê đang mặc một chiếc váy cúp ngực, tạo dáng trước mặt anh ấy.
Triều Lê Lê không biết vô tình hay cố ý chặn đường Phó Ôn Từ, dùng giọng ngọt ngào nói: "Phó tổng có đi ăn không? Tôi biết một nhà hàng đặc biệt ngon. Tôi giới thiệu cho anh."
“Không cần!” Phó Ôn Từ cau mày chán ghét nói.
Nhưng Triều Lê Lê dường như không cảm nhận được, ngượng ngùng cười với anh, khiến nụ cười của cô càng ngọt ngào hơn: "Phó tổng, đừng khách sáo với tôi.”
Tôi không đủ kiên nhẫn để nghe nữa, quay người lại quay trở lại nơi làm việc với vẻ mặt ủ rũ.
Tiếng giày cao gót đặc biệt đột ngột trong thang máy.
Từ phía sau, giọng nói lạnh lùng và chán ghét của Phó Ôn Từ vang lên: “Cô ở phòng ban nào?”
"Phó tổng, tôi là trưởng phòng thư ký..."
Phó Ôn Từ ngắt lời cô: "Bắt đầu từ ngày mai, cô không cần phải đến làm việc."
Tôi như chôn chân tại chỗ, không khỏi quay đầu lại nhìn. .
Tôi thấy Triều Lê Lê sau khi sửng sốt một lúc, đột nhiên quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt hung ác.
Giây tiếp theo.
Tầm nhìn của tôi bị chặn lại bởi một thân hình cao ráo và đẹp trai.
Trong ánh sáng, tôi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Phó Ôn Từ.
Trong lòng lửa giận và thịnh nộ lập tức tiêu tan.
Phó Ôn Từ đưa tay nắm lấy tay tôi, giọng êm ái nói: “Muốn đi ăn không?”
Tôi nắm lấy bàn tay to lớn của anh ấy nói: “Ừ.”
7.
Phó Ôn Từ cho rằng tôi đang ghen tị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/su-tra-thu-ngot-ngao/chuong-4.html.]
Đêm đó trên giường, anh đã cố gắng hết sức để làm tôi vui.
Tôi tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất. Sau khi tận hưởng nó, tôi cảm thấy có chút tội lỗi với anh ấy.
Triều Lê Lê và tôi là bạn thời thơ ấu, tôi biết rất rõ cô ấy có tính cách mạnh mẽ, tôi có gì thì cô ấy cũng phải có.
Nếu không, cô ấy đã không cố gắng hết sức để được vào Phó thị.
Cô ấy chắc chắn sẽ tức giận khi biết chuyện tôi kết hôn với Phó Ôn Từ.
Hai ngày trước, khi ở phòng trà, tôi nửa đùa nửa thật nói với một thực tập sinh khác ở bộ phận thư ký rằng Phó Ôn Từ quá giỏi và nhờ cô ấy giúp tôi để mắt tới anh ấy.
Hôm nay quần áo của Triều Lê Lê quá hở hang, vừa đến công ty, cô thực tập sinh nhỏ đã chụp ảnh cô ấy cho tôi.
Trong giờ nghỉ trưa, cô bé nói với tôi rằng họ lần lượt đi vào thang máy.
Tôi canh thời gian đi ngang qua.
Tôi không ghen tị, tôi chỉ giả vờ.
Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, có lẽ kiếp trước Phó Ôn Từ cũng đối xử với Triều Lê Lê như vậy.
Anh chỉ yêu vợ của mình, dù người này là ai thì đối với anh cũng như nhau.
Không phải riêng tôi.
Cảm giác tội lỗi trong lòng tôi lập tức biến mất rất nhiều.
Nhưng tôi không ngờ rằng sau hai tuần nghỉ việc, Triều Lê Lê lại đến bãi đậu xe của công ty để chặn tôi.
Chắc chắn cô ấy đã ngồi xổm mấy ngày và cố tình chọn thời điểm Phó Ôn Từ không có mặt.
Ban đầu tôi nghĩ Triều Lê Lê đến đây để cãi nhau với tôi, nhưng ngay khi cô ấy nhìn thấy tôi, nước mắt đã rơi xuống trước khi cô ấy kịp nói.
"Tôi sai rồi, lẽ ra tôi không nên cắt đứt quan hệ với cậu, càng không nên dụ dỗ Phó tổng."
“Tôi không biết Phó tổng đã làm gì. Bây giờ không có công ty nào ở thành phố A dám thuê tôi.”
“Thanh Ca, dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, là bạn tốt nhiều năm như vậy, cậu có thể nhẫn tâm mặc kệ tôi sao?"
Tôi gật đầu: "nhẫn tâm.”
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Triều Lê Lê có lẽ không ngờ rằng câu trả lời này từ tôi nên đã khóc đến nghẹn ngào.
Triều Lê Lê biết mình sai nên đã khóc đến mức muốn quỳ xuống cầu xin tôi.
Tôi trầm ngâm nhìn cô ấy: "Triều Lê Lê, lần cuối cùng cô đến thăm mẹ nuôi tôi là khi nào?"
Triều Lê Lê ngừng lau nước mắt và ngước lên nhìn tôi với vẻ bối rối và ngạc nhiên.