Sự trả thù của con dâu - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:27:25
Lượt xem: 30
Gương mặt tôi hiện tại chắc chắn rất khủng bố, vẻ mặt bây giờ giống như năm đó tôi ở Myanmar lần đầu tiên gi-ếc người.
“M-ẹ…m-ẹ ngồi đây trước đi, con phải đi giặt quần áo.” Uyển Uyển muốn cùng tôi nói chuyện nhưng lại càng vội vã đi giặt quần áo hơn.
Tôi nhìn con gái không quản mệt mỏi mà chạy lên lầu hai, chạy nhanh đến nỗi lưu lại những vệt nước trên cầu thang, tôi có thể tưởng tượng được chân của con đã lạnh đến nhường nào, lạnh đến nỗi toàn thân đều đang run rẩy.
Tôi đi theo con gái lên lầu hai, đem Uyển Uyển ôm chặt lấy: “Đừng giặt nữa, không cần giặt nữa, về sau con đều không cần giặt nữa.” Tôi nói như đinh đóng cột.
Khi ở Miền Bắc tôi đã bị mài dũa đến nỗi tâm tôi vững chắc như bàn thạch chưa bao giờ vì ai mà bị d.a.o động, chỉ có con gái tôi mới có thể khiến cho tôi trở nên mềm mại.
“M-ẹ…bà nội sẽ đánh con..con lập tức có thể giặt sạch” Uyển Uyển sụt sịt. Tôi nhìn vào nhà vệ sinh thấy một thùng quần áo, trong nhà vệ sinh rõ ràng có máy giặt, lại bắt Uyển Uyển giặt tay
Không cần nói tôi cũng biết, m-ẹ chồng là cái đồ keo kiệt, không cho Uyển Uyển dùng máy giặt. Lòng tôi bừng lên một ngọn lửa giận, một chân đem thùng nước đá văng ra, bên trong văng ra một đống quần áo, tôi nhìn thấy là quần áo của bé trai.
“Đây là của ai?” Tôi bế Uyển Uyển lên hỏi, chân lại dẫm lên đống quần áo kia.
“Là của em trai, m-ẹ đừng dẫm lên, bà nội sẽ mắng con” Uyển Uyển sợ hãi nói.
Tôi nheo mắt lại, em trai?
“Con có m-ẹ kế?” Tôi suy đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/su-tra-thu-cua-con-dau/chuong-3.html.]
Uyển Uyển ảm đạm gật đầu, cuối cùng cũng chịu ôm lấy cổ tôi.
Con gái đối với tôi còn chưa quen thuộc nên ôm tôi còn có chút rụt rè, sợ hãi.
Tôi cuối cùng cũng đã hiểu rõ, năm đó sau khi tôi mất tích, chồng tôi Chu Phong đã tái hôn, còn sinh được một đứa con trai.
Trong nhà có con trai, con gái của tôi liền không có địa vị, trở thành osin cho cái gia đình này.
Tôi hít sâu một hơi, hết sức kiềm chế xúc động muốn gi-ếc người xuống.
“Uyển Uyển đừng sợ, m-ẹ mang con đi sưởi ấm, phòng con ở đâu?” Tôi thật sự sợ chân con gái bị lạnh đến hỏng.
Uyển Uyển chỉ tay ra ban công, tôi đi đến thì nhìn thấy trên ban công không chỉ có quần áo, còn bày ra một cái rương, mở ra chỉ thấy một ít chăn đệm cũ cùng sách vở, nhìn cực kì giống một cái ổ ch-ó.
Mắt tôi trong nháy mắt đỏ ngầu, không thể tin được mà phỏng đoán: “Uyển Uyển, con ở trong này sao?”
“Vâng!” Uyển Uyển gật đầu, ôm chặt lấy tôi.
Tôi gần như nghiến răng trên suốt quãng đường đi, hai má căng lên, tôi dùng một tay thọc vào túi và chộp lấy con d.a.o gấp mà tôi luôn mang theo bên mình.
‘TÔI MUỐN GI-ẾC NGƯỜI’