SƯ TÔN LÀ THỎ TIÊN - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-05-16 16:33:29
Lượt xem: 88
Con mèo chột mắt vô đạo đức kia đã dẫn một đám mèo hung ác tới vây quanh lối vào hang động của ta.
Ta đẩy thỏ tuyết nhỏ trở lại trong hang, dùng cỏ khô che nó lại rồi quay mặt lạnh lùng về phía đám mèo kia.
"Bọn bây muốn làm gì?"
“Chính là nó, Mao Ninh, bên cạnh nó có một con thỏ tuyết!” Mèo chột mắt nói với con mèo đầu đàn.
Ta dùng móng vuốt cào vào mặt nó.
Nếu như là ngày xưa, đòn này của ta có thể khiến nó hoa cả mắt không kịp phản ứng rồi gục luôn. Nhưng bây giờ, bởi vì bị đói quá lâu, chân tay yếu ớt, ta chỉ có thể khiến nó kêu ré lên một tiếng mà thôi.
"Mao Ninh, chúng ta không muốn đánh nhau với ngươi, ngươi giao con thỏ ra, chúng ta sẽ chia cho ngươi một cái đùi." Con mèo đầu đàn thương lượng với ta.
“Không có thỏ tuyết, ta đã ăn rồi.” ta lạnh lùng đáp.
"Không thể nào! Ngươi thích con thỏ kia như vậy, sao có thể ăn thịt nó! Đại ca, nó không muốn cho ngươi đó!" Con mèo chột đổ thêm dầu vào lửa*.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
*Cố tình gây sự, làm tăng sự phẫn nộ
Ta lao tới, cắn vào cổ con mèo chột.
"Ngươi! Ngươi lại dám g.i.ế.c c.h.ế.t đồng loại của mình!" Con mèo đầu đàn kinh hãi.
"Bất kể có phải là đồng loại hay không, kẻ nào dám động vào thỏ tuyết của ta, ta g.i.ế.c kẻ đó." ta trầm mặt nhìn đám mèo.
Có vài con nhìn thấy vẻ mặt của ta thì bắt đầu rút lui.
Một số khác thì nhìn nhau, tụ lại gần nhau và tiến về phía ta.
Ta cười khẽ, làm nóng cơ thể một chút sau khi đã chịu đói suốt mùa đông.
Tiên phát chế mèo*, ta gầm lên một tiếng rồi lao về phía bọn chúng.
*Chế từ câu “Tiên phát chế nhân”, ý chỉ hành động trước sẽ chiếm lợi thế trong trận chiến.
Cắn xé, cào, vồ, ta đã dùng hết toàn bộ kỹ năng săn mồi của mình, khó khăn lắm mới đuổi hết đám mèo đi.
Vốn dĩ ta muốn g.i.ế.c hết bọn chúng. Ta lo chúng sẽ quay lại, tiếp tục có ý đồ với thỏ tuyết nhỏ của ta.
Nhưng ta đã bị đói quá lâu nên chỉ có thể dùng hết sức đuổi chúng đi rồi nằm dài trên tuyết, không thể cử động nổi một ngón chân.
Theo lý mà nói, ta không nên quay lại hang động với cả người đầy m.á.u như thế này.
Mùi m.á.u tanh sẽ thu hút những động vật săn mồi khác tới đây, chúng sẽ phát hiện thỏ tuyết nhỏ.
Nhưng ta nhớ nó.
Ta vẫn muốn gặp nó một lát.
Không đi vào trong hang cũng được, chỉ cần ngửi thấy mùi của nó qua lớp cỏ khô thôi cũng được.
Ta rất muốn ở bên cạnh nó.
Ta thích nó.
Ta run rẩy bò một lúc lâu, cuối cùng cũng quay trở lại cửa hang.
Ta đã nghĩ được lý do cho mình rồi. Ta nằm đây, lúc còn sống thì có thể hù dọa những con vật khác, nếu ta chết, những con vật khác cũng có thể ăn thịt ta trước.
Ta ở đây là có thể bảo vệ thỏ tuyết nhỏ của mình thêm mấy ngày nữa.
Ngửi được mùi thơm dịu dàng của thỏ tuyết nhỏ, thậm chí còn nghe thấy tiếng kêu gừ gừ của nó, cuối cùng ta cũng yên tâm chìm vào giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/su-ton-la-tho-tien/chuong-7.html.]
Những ký ức sau đó rất mơ hồ.
Con thỏ bướng bỉnh này cuối cùng vẫn chạy ra khỏi hang - đúng là không ngoan chút nào.
Còn không ngừng rên rỉ ở bên tai ta - tính tình nóng nảy quá.
Còn vừa kéo vừa giật ta - Đã mấy ngày không ăn gì, sao ngươi không tiết kiệm chút sức lực đi?
Trong lúc mơ màng, nó đã nhét thứ gì đó vào miệng ta.
Ta lắc đầu, ngậm chặt miệng không chịu ăn.
Trời đông giá rét, lấy đâu ra thứ gì để ăn chứ.
Trừ thỏ tuyết nhỏ của ta.
Nhưng ta sẽ không ăn nó, ta thích nó.
Mơ mơ màng màng, không biết nó nhỏ thứ gì đó lên môi ta nữa.
Vừa mặn vừa ngọt, ta chợt thấy khát, liền há miệng ra uống.
Sau khi tỉnh táo một chút, ta gãi chân mình vài cái.
Lẽ ra ta không nên uống. Bây giờ thì cảm giác khát dâng lên, kéo theo đó là cơn đói.
Ta hoàn toàn không nhớ những chuyện xảy ra tiếp theo.
Tất cả những gì ta biết là ta không c.h.ế.t đói, ta vẫn sống sót, xung quanh còn có vài vệt máu.
Ta...đã ăn...thỏ tuyết nhỏ của ta rồi sao?
Không thể nào!
Sao ta có thể ăn thịt nó, ta thích nó tới vậy mà!
Nhưng trong lòng ta lại có chút hoảng sợ, thứ nó nhỏ lên môi ta lúc đó hình như chính là m.á.u của nó!
“Nếu như ta uống máu, còn đang không tỉnh táo như vậy, có thể nào, ta không khống chế được bản năng…”
Ta không dám nghĩ nữa.
Cũng không dám tin điều đó.
Ta phát điên đi tìm nó khắp nơi.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, ta đã lục tung tuyết sơn mấy lần liền, đều không tìm được nó.
Tuyết đã ngừng rơi, mùa xuân lại tới.
Ta không còn gia đình nữa.
Ta tìm không thấy thỏ tuyết nhỏ của ta nữa.
Ta đã canh giữ Tuyết Sơn trống rỗng rất nhiều năm.
Nó là thỏ, ta là mèo.
Nó ăn cỏ, ta ăn thịt.
Chúng ta không chung đường.
Hoá ra khi ta đói đến mức sắp chết, dù có thích nó đến mấy cũng sẽ ăn thịt nó.